Chương 273: Em là người con gái anh yêu
Năm giờ sáng, sắc trời thủ đô cũng đã rạng sáng.
Ánh sáng ban mai vàng sậm biến thành những sợi dây chằng chịt xen qua những kẽ lá trên cây trong sân chiếu xuống khuôn mặt của ông cụ Lý.
Ưng nắm quyền lớn của Mật Điệp Tư lúc này đứng ở bên cạnh ông cụ.
Anh ta cúi đầu, nghiêm nghị nói: “Ông chủ! Phía ông Lưu truyền tin đến nói tất cả đã chuẩn bị xong! Liên quan đến việc chị dâu và cháu gái của cậu chủ ở Giang Thành bị bắt cóc thì Mật Điệp Tư cũng điều tra được tung tích”.
“Điều tra được rồi sao?”, ông cụ Lý lẩm bẩm một câu, trong ánh mắt không có sự hoang mang nào, thậm chí ông cụ không cảm thấy, chuyện này lại khó giải quyết như vậy.
Long Môn?
Một trong bốn phái, hữu danh vô thực mà thôi!
Ông cụ trầm ngâm một lát, sau đó thản nhiên nói: “Lưu Mặc Sinh còn nói gì nữa?”
Ưng đáp lại: “Ông Lưu còn nói, Long Môn tồn tại lâu như vậy, làm con sâu thối nát của nước nhà lâu như vậy, cũng đến lúc rút khỏi thế giới ngầm của thủ đô rồi”.
“Con sâu thối nát?”
“Hình dung con sâu thối nát còn là hay đấy. Chẳng qua cũng chỉ là đống phân mà Huyết Cương Bắc Băng cài cắm ở đây thôi. Nếu ông ta đã chuẩn bị xong thì chúng ta cũng không cần chần chừ nữa, lập tức ra lệnh cho Mật Điệp Tư giám sát tất cả hành tung của người Long Môn”.
“Lần này không được để bất cứ kẻ nào chạy thoát!”
“Rõ!”
…
Chín giờ sáng, chuyến bay sớm nhất đến thủ đô bay bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hạ cánh.
Vừa xuống sân bay, Vu Sơn thất thần nhanh chóng chạy ra khỏi sân bay. Anh ta ngủ một đêm trong máy bay. Một mình dựa vào góc tường, trong lòng không lúc nào không nhớ tới con gái Nhã Nhã và vợ Cao Vũ Xương bị bắt cóc.
Anh ta sợ!
Sợ những ngày tháng tốt đẹp chưa được bao lâu thì đã biến mất…
Sợ hạnh phúc mình khó khăn mới có được lại tan thành mây khói!
Sợ… Sợ những gì mình đoán sẽ thành sự thật…
“Nhã Nhã… Nhã Nhã…”, hai mắt Vu Sơn đều là tia máu. Do thời gian dài áp lực nên thân thể anh ta giờ đây mệt mỏi như mất hết sức.
Anh ta đi từng bước loạng choạng…
Lúc đi đến cửa, anh ta nhìn thấy cách tầm mười mét, Vu Kiệt mặc bộ đồ bình thường, đứng tại chỗ nhìn anh. Ánh mắt đó…
“Tiểu… Tiểu Kiệt….”.
“Anh…”.
“Tiểu Kiệt!”
Vu Sơn không biết lấy sức lực ở đâu ra, tinh thần kích động chạy như bay về phía Vu Kiệt. Hai người gặp nhau mà không ôm chầm như mọi lần, Vu Sơn lập tức hỏi: “Tiểu Kiệt… Chị dâu của em, cả Nhã Nhã nữa… Họ…”.
“Em biết rồi anh! Chúng ta lên xe rồi nói”, sau đó Vu Kiệt dẫn Vu Sơn quay về chiếc Rolls Royce.
Chắc quá lo lắng cho vợ và con gái nên Vu Sơn cũng không chú ý đến điểm này.
Vừa lên xe, anh vội hỏi: “Em à! Có phải em biết chị dâu và Nhã Nhã ở đâu không? Có phải là…”.
“Vâng!”, Vu Kiệt không giấu diếm mà gật đầu luôn.
“Em biết ư?”, Vu Sơn vừa mừng vừa lo: “Họ ở đâu, ở đâu?”
“Long Môn ạ…”.
Nghe thấy hai chữ này mà biểu cảm Vu Sơn căng thẳng, thần sắc ngưng trọng, nói: “Long Môn… Là ở đâu?”
Lần này Vu Kiệt không đáp lại.
Long Môn… Anh biết ở đâu nhưng anh không nói. Bởi vì sau hôm nay, ở thủ đô thậm chí trong ngoài nước đều sẽ không còn Long Môn nữa.
“Anh à! Anh có tin em không?”, Vu Kiệt hỏi với ánh mắt kiên định.
“Tin chứ… Tất nhiên là anh tin rồi. Anh vẫn luôn tin tưởng em…”, Vu Sơn nói những điều thật lòng.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn tin tưởng Vu Kiệt, chưa bây giờ oán trách. Kể cả lúc Vu Kiệt mười tám tuổi bỏ học rời đi, kể cả sau này có tin Vu Kiệt phạm tội bị ngồi tù hay cả việc xảy ra ở Giang Thành, anh ta vẫn tin Vu Kiệt!
Bởi vì họ là anh em mà!
“Vậy thì anh hãy đồng ý với em… Đừng đi đâu cả!”
“Đừng đi đâu cả?”, sắc mặt Vu Sơn hoang mang, hỏi: “Tại… Tại sao? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Em à… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Tại sao… Tại sao em lại nói thế?”
Nhìn thấy Vu Sơn cảm xúc không thể bình tĩnh được mà Vu Kiệt vừa đau lòng vừa tự trách mình!
Anh hiểu… Sở dĩ chị dâu và cháu gái bị bắt cóc là vì mình.
Vì anh đã chà đạp Long Môn để đòi công bằng cho Trịnh Long!
Nhưng…
Vậy thì đã sao?
Thân là người trong giang hồ mà chúng lại vi phạm vào luật giang hồ!
Giết người không biết hối cải thì sẽ bị họa ập xuống đầu!
Long Môn các người thế lực lớn nhưng cũng sẽ phải trả giá vì điều này.
Còn cả ông Hoàng nữa…
Anh nắm chặt nắm đấm, nói: “Anh à! Rất nhiều chuyện… Hiện giờ không kịp giải thích, em đồng ý với anh sẽ không để chị dâu và Nhã Nhã phải chịu một chút tổn thương nào. Nhưng… Anh nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của em, đừng đi đâu cả, được không?”
“Thật không…?”
“Em chắc chắn…!”, Vu Kiệt nói rất kiên định.
“Được, được!”, Vu Sơn không nghĩ gì mà đồng ý luôn.
Tiếp đó, Vu Kiệt nhìn lái xe, nói: “Đến khách sạn!”
“Vâng thưa cậu chủ!”
Nửa tiếng sau, Vu Kiệt đưa Vu Sơn đến một khách sạn được canh phòng nghiêm ngặt, bên trong đều là người của Mật Điệp Tư bảo vệ.
Đón Vu Sơn đến thủ đô là Vu Kiệt lo về sau, sợ đến lúc đó người của Long Môn trở mặt ra tay với anh trai mình.
Đối với Vu Kiệt mà nói, tính mạng của anh thuộc về nhà họ Vu.
Nếu như ban đầu không có bố mẹ nhà họ Vu nuôi dưỡng thì sau đó kể cả anh được cứu về cũng khó sống nổi.
Nhà họ Vu cứu, nhà họ Vu nuôi!
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Vu Sơn, Vu Kiệt đứng ở cửa khách sạn. Sáng sớm hôm nay không có ánh mặt trời, đặc biệt là sau khi anh rời khỏi nhà họ Lý thì bầu trời đã bị mây đen che phủ.
Những hạt mưa rơi tí tách, gió thổi kèm hơi lạnh như bủa vây lấy Vu Kiệt.
Suốt đoạn đường đời, anh luôn giữ đạo lý của mình.
Trước đây như vậy, sau này vẫn thế.
Đúng lúc này, không biết Dương Cẩm Tú đến khách sạn từ lúc nào mà trực tiếp đi về phía anh rồi dừng lại ở sau lưng rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Anh Vu Kiệt…”.
“Cẩm Tú…”.
Vu Kiệt quay đầu, ánh mắt lạnh băng ban nãy giờ đây ấm áp và nở nụ cười hiền hòa.
“Vu Kiệt… Có phải anh lại đi làm chuyện nguy hiểm giống như hôm ở Giang Thành không?”, Dương Cẩm Tú trợn trừng mắt, trong ánh mắt chứa đầy vẻ lo lắng.
“Ừm!”, Vu Kiệt gật đầu nói: “Anh sẽ về nhanh thôi!”
“Em đi cùng được không?”
“Em… Em không muốn ở đây một mình…”.
“Em lo cho anh…”.
Dương Cẩm Tú không muốn ở lại đây một mình, cô nói lên suy nghĩ của mình nhưng…
Vu Kiệt nhìn trên đường, Trịnh Long từ trên xe đi xuống.
Anh lắc đầu, nói: “Ở đó rất nguy hiểm!”
Vu Kiệt chủ động ôm chặt Dương Cẩm Tú vào lòng, sau đó nói: “Nhưng nơi đó… Có việc mà anh không thể không đi làm. Ông Hoàng, chị dâu và cả Nhã Nhã nữa. Ông Hoàng đã chết, anh không muốn chị dâu và Nhã Nhã cũng rơi vào kết cục như vậy, càng không muốn… Em gặp nguy hiểm”.
“Bởi vì...”.
“Em là người con gái anh yêu nhất trên đời”.
Lời nói vừa dứt, anh buông cô ra, sau đó xoay người nói với Trịnh Long đang đứng ở bên cạnh vị trí lái: “Đi! Đi đến diệt Long Môn”.
----------------------------