Mục lục
Đệ nhất Lang Vương – Vu Kiệt (Truyện full tác giả: Thái Tú)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Sau khi tin tức chiếc máy bay tư nhân không may gặp phải vụ nổ mạnh ở sân bay Luân Thành được lan truyền đến tai người trong nước, vô số máy bay trực thăng từ tám phương chín hướng nhanh chóng bay tới địa điểm máy bay xảy ra tai nạn.  

             Thuyền cứu hộ, hàng trăm chiếc thuyền chiến.  

             Máy bay cứu hộ phủ kín cả bầu trời, giữa màn đêm đen, trông chúng như những đám mây đen nghìn nghịt, đèn cứu hộ soi sáng cả mặt biển.  

             Gần năm ngàn người triển khai tìm kiếm xung quanh tọa độ cơ trưởng đã để lại chỉ sau khi máy bay xảy ra tai nạn khoảng tám giờ.  

             Hành động cứu hộ lần này cực kỳ rầm rộ, còn điên cuồng hơn cả những lần máy bay xảy ra tai nạn thế kỷ trước đó.  

             Các kênh truyền thông và đài truyền hình cử tất cả các phóng viên và nhiếp ảnh gia cùng với những người có liên quan lên máy bay, đi thẳng đến hiện trường tường thuật trực tiếp.  

             Khi tất cả mọi người đều tưởng rằng lực lượng cứu viện chỉ có từng đấy thôi thì tin tức khiến con người ta khiếp sợ được truyền tới!  

             “Tin tức đầu tiên, tin tức đầu tiên, tin vừa mới nhận được, trong một tiếng đồng hồ đội khoa học kỹ thuật hàng đầu Hoa Hạ đã được cấp trên cho phép, quyết định sẽ cử mười chiến tàu ngầm chiến đấu nổi tiếng thế giới là “Bàn Long” được ra biển, tham gia vào hành động cứu hộ lần này”.  

             “Đây là lần đầu tiên Bàn Long được duyệt cho phép tham gia vào hành động cứu hộ mang tính quốc tế từ khi nó được tạo ra đến nay, tin tức vừa tung ra đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người”.  

             “Chờ đã… Chờ đã, lại có thêm vài tin nữa, cái gì? Hội thương nghiệp cũng tham gia vào hành động cứu hộ? Chuyện này… Sao lại có thể xảy ra được?”  

             “Trời ạ, lại có thêm một tin tức nữa, hội thương nghiệp Luân Thành đã cử một trăm công ty xí nghiệp hàng đầu đến sân bay để quyên góp thiết bị cứu hộ trị giá gần một tỷ”.  

             “Chính phủ Luân Thành… Điều động hơn nửa máy bay trực thăng hành động, chính thức bay đến địa phận vùng biển liên quan để tiến hành tìm kiếm…”  

             “Chủ tịch tập đoàn vệ sĩ hàng đầu thế giới, Lý Mãnh cũng điều động năm ngàn vệ sĩ xuất phát từ Lập Kiên…”  

             “Ôi mẹ ơi, ông lớn Lý Hòa của giới giải trí cũng cử tất cả những nghệ sĩ nam trong tay mình đi thực hiện hành động cứu hộ lần này? Trời ạ, cả Chí Long, Hàm Lộ, Ngô Tiểu Phàm, chị Baby, trời ạ… Trời ạ… Tôi sắp điên mất!”  

             “Cái gì? Chờ đã, đây là cái gì? Hội thương nghiệp Long Đầu? Tập đoàn tài chính bí ẩn đằng sau mười công ty Độc Giác Thú hàng đầu thế giới, hội thương nghiệp Long Đầu cũng tham gia hành động cứu viện lần này?”  

             “Năm tỷ? Trời ạ, năm tỷ, hơn một ngàn máy bay trực thăng tốt nhất đều tham gia vào hành động lần này? Họ… Họ đang muốn…”  

             “Muốn lật cả… Vùng biển lên lục soát hết một lượt hay sao ấy?”  

             Trên một chiếc máy bay trực thăng, nữ phóng viên chịu trách nhiệm tường thuật trực tiếp tin tức lần này đang cầm micro với giọng nói run rẩy, đọc những tin tức vừa mới nhận được.  

             Tất nhiên, tham gia vào hành động cứu hộ lần này không chỉ có từng ấy, thật sự!  

             Khi những thế lực được đọc ra từ miệng cô ta ngày càng nhiều thì đầu óc… Cũng dần thiếu khí để nuôi dưỡng.  

             Mỗi thế lực trong đó, không, không thể nói như thế.  

             Phải nói là những thế lực tham gia vào, cái sau… Khủng bố hơn cái trước!  

             Rốt cuộc người trên chiếc máy bay đó là ai mà lại… Mà lại khiến nhiều ông lớn của các thế lực tư nhân phải tham gia vào hành động cứu hộ lần này như thế?  

             Đây quả thật chính là… Chuyện không tưởng!  

             …  

             “Không tưởng thì cũng phải làm bằng được cho tôi”.  

             Trên tầng cao nhất của một khách sạn ở thủ đô, ông cụ của hội thương nghiệp Long Đầu quát vào trong điện thoại di động.  

             “Tôi nói cho tất cả các người biết, dù phải dùng đến bất kỳ cách gì cũng phải tìm cho bằng được thằng bé đó cho tôi, không thể tìm thấy thì tôi sẽ khiến nền kinh tế của thành phố các người phải sụp đổ, đừng tưởng tôi đang nói điêu rồi ở đó trốn tránh trách nhiệm”.  

             “Máy bay xảy ra chuyện không hay ở chỗ các người, bom cũng được người bên đó gài vào, nếu thằng bé không thể sống sót trở về, tôi bảo đảm…”  

             “Các người… Sẽ phải trả một cái giá rất đau đớn”.  

             “Cứ thế đi!”  

             Dứt lời, ông lão trực tiếp cúp điện thoại.  

             Sau đó, quản gia già của hội trưởng hội thương nghiệp Long Đầu thở dài thườn thượt: “Quá nhiều tai nạn, thiếu chủ thật là…”  

             “Có điều tra được thằng nhóc Phong Thanh Dương kia đang ở đâu không? Bảo vệ thiếu chủ cái kiểu này đấy hả?”  

             Quản gia già lắc đầu: “Không liên lạc được với ông ấy, có vẻ như tín hiệu đã bị chặn lại, phải làm sao bây giờ?”  

             “Mặc kệ đi”.  

             Ông cụ chẳng muốn để ý tới: “Luôn miệng bảo mình là vệ sĩ trung thành nhất của thiếu chủ, tôi thấy chỉ là cái bình hoa di động mà thôi, không biết lão già kia nghĩ gì mà lại đưa một tên còn chưa trở thành Phong Thánh để bảo vệ, có khác gì đang trêu ngươi đâu?”  

             “Bây giờ phải làm sao?”, ánh mắt quản gia già có vẻ bối rối: “Một khi để người đó biết thiếu chủ bị người ta hại, gài bom trên máy bay và nổi giận thì e là…”  

             “Có lẽ ông ấy, đã biết rồi”, ánh mắt ông cụ trở nên nặng nề, nghĩ thế, ông ta nhìn ta ra màn mưa to ngoài cửa sổ với vẻ phiền muộn.  

             “Trời, hôm nay… Phải đổi sắc rồi!”  

             “Cả thế giới đều bị ảnh hưởng vì thằng bé xảy ra chuyện không hay”.  

             “Nếu để tôi biết tên khốn đặt bom đó là ai thì tôi nhất định sẽ khiến hắn… Tan xương nát thịt, không thể chết tử tế được!”  

             Dứt lời, ông cụ hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm quản gia già: “Ông ra ngoài đi! Nói lại cho những người trong hội thương nghiệp lời tôi đã dặn, cho họ biết phải chuẩn bị tinh thần khiến cho kinh tế của thành phố đó sụp đổ bất kỳ lúc nào”.  

             “Tiện thể, gửi một lời của tôi cho lão già bên thành phố kia”.  

             “Một là tìm ra hung thủ thật sự đã đặt bom lên chiếc máy bay đó!”  

             “Hai là, tìm được tung tích thằng bé!”  

             “Hai chọn một, nếu không làm được bất kỳ điều nào thì trong vòng ba ngày… đừng trách tôi… Không niệm tình xưa nghĩa cũ”.  

             “Rõ!”  

             …  

             …  

             Thế lực từ các giới ngày càng trở nên căng thẳng khi thời gian từ máy bay xảy ra tai nạn bị kéo dài.  

             Khi hội khoa học kỹ thuật công bố tin tức đó ra thì giới thượng lưu của thủ đô Hoa Hạ cũng chấn động bởi một tin tức.  

             Bấy giờ, tất cả mọi ngõ ngách xa hoa của thủ đô đều dấy lên những lời bàn tán về nó.  

             “Này, anh nghe tin gì chưa, máy bay chở tôn thái tử của nhà họ Lý đã xảy ra tai nạn ở Luân Thành, bây giờ vẫn chưa có tin tức gì!”  

             “Cái gì? Sao lại có chuyện đó được? Làm sao anh biết chiếc máy bay tư nhân đó chở tôn thái tử của nhà họ Lý?”  

             “Anh bị ngu hả, đầu tiên, tin nhắn của cơ trưởng gửi về Luân Thành có nói mọi người đang chuẩn bị theo một thanh niên Hoa Hạ họ Vu nhảy xuống để tìm đường sống, sau đó mới gửi tọa độ, mấy giờ sau đó, anh thấy trong số những thế lực tham gia cứu viện đó thì có ba thiên vương của nhà họ Lý đã tỏ thái độ, bố tôi còn kể là tối nay khoảng sáu bảy giờ gì đó, ông cụ nhà họ Lý đã gọi điện thoại cho đội khoa học kỹ thuật, sau đó họ cũng bắt đầu hành động, cung cấp tàu ngầm Bàn Long”.  

             “Đúng đó, đúng đó, tôi cũng có nghe nói, nếu người đó không liên quan gì đến nhà họ Lý thì họ cần gì phải cố gắng như thế? Anh cứ nghĩ xem, ngoài tôn thái tử Vu Kiệt vẫn chưa sửa họ lại thì nhà họ Lý còn ai mang họ Vu?”  

             “Đúng đó, hơn nữa một người có đủ can đảm để nhảy dù tìm đường sống trong tình huống máy bay nổ mạnh, không phải tôn thái tử đó thì còn ai nữa? Ngoài Lang Vương Hoa Hạ như tên điên ấy ra, còn ai?”  

             “Cái gì, Lang Vương Hoa Hạ? Anh ta còn là Lang Vương Hoa Hạ?"  

             “Mẹ ơi, giờ anh mới biết đó hả? Vụ chùa Hàn Sơn với võ giới lần đó đã lan truyền đi khắp nơi rồi đó anh biết không?”  

             “Đây là trời ghen ghét anh tài ư?”  

             “…”  

             Những lời bàn tán cứ vang vọng mãi không ngừng, kéo dài suốt cả đêm.  

             Khi giới thượng lưu của thủ đô vẫn còn chìm trong cơn chấn động của tin tức đó.  

             Thì xa xa trong một căn biệt thự ở Thiên Thành.  

             “Bốp!”, tiếng bạt tai vang lên.  

             “Thượng Quan Bắc, bố hỏi lại một lần nữa, có phải là con làm hay không!”  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK