Chương 221: Ông trời đang đùa với con sao
Trong phòng, không khí đột nhiên yên tĩnh lạ thường!
Ngượng ngùng!
Ngượng ngùng vô hạn!
Tầm năm phút sau, những tràng cười chế giễu vang lên trong đám đông.
“Ha ha…”, những quý bà vốn lấy lòng Vương Huệ giờ đây nhìn cô ta với ánh mắt khác hẳn.
Sau đó là hàng loạt lời chế giễu.
“Hóa ra bộ lễ phục này không phải là của cô ta, buồn cười chết đi được. Lễ phục của người khác mà không biết ngại mặc lên người được. Đúng là giả tạo”.
“Tôi nói mà! Thảo nào thấy cô ta mặc bộ này hơi rộng, cảm thấy không hợp với cô ta. Lần này thì hay rồi, tôi không tin cô ta vẫn còn mặt mũi mặc nó”.
“Đúng thế…”.
“…”, Vương Huệ trợn trừng mắt nhìn Từ Yến, nói với vẻ không tin: “Quản lý Từ… Cô… Cô nói….”.
“Thật sự xin lỗi cô Vương! Mời cô lập tức thay bộ lễ phục này ra”, Từ Yến nói lạnh lùng, ánh mắt cũng sắc bén.
So với vợ của cậu chủ thì cô ta không quan tâm suy nghĩ lúc này của bạn gái cậu chủ Lưu.
“Cởi ra…”, lại một yêu cầu như vậy.
Lúc này, Vương Huệ bỗng cảm thấy vô cùng bất lực.
Cô ta cố gắng dùng đủ mọi cách để vào được giới thượng lưu mà hôm nay cuối cùng cũng cảm nhận được, thế nào là tàn khốc.
Chỉ có điều… Bộ lễ phục này cô ta thật sự rất thích, vô cùng thích.
Lòng hư vinh bắt đầu điên cuồng trong lúc này, đột nhiên cô ta ngẩng đầu lên, hét: “Quản lý Từ! Tôi có thể mua, có thể mua nó. Bạn trai tôi là cậu chủ Lưu, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy bảo anh ấy xuống”.
“Người đâu!”
“Có!”
Mười hộ vệ nhà họ Lý ở trụ sở chính Kuyue đứng thẳng ưỡn ngực.
“Đưa cô Vương vào phòng thay đồ để cô ta thay bộ quần áo mà chúng ta mang đến rồi cầm bộ Thiên Vũ về”.
“Rõ!”
Hiện giờ không cần Triệu Như Tuyết sai người ra tay mà Từ Yến đến từ cửa hàng Kuyue đã sai người ra tay.
Thứ gì là của bạn thì sẽ là của bạn!
Thứ gì không phải là của bạn thì mãi mãi sẽ không thuộc về bạn!
Mười vệ sĩ trực tiếp nắm chặt hai tay Vương Huệ, cánh tay đầy sức mạnh khiến Vương Huệ không nhúc nhích được. Rất nhanh, cô ta như biến mất khỏi phòng lớn.
Còn Dương Cẩm Tú lúc này đều nhìn thấy tất cả, dường như cô không thấy đáng thương.
“Những người ham hư vinh thì sớm muộn cũng bị báo ứng”, Dương Cẩm Tú thầm nghĩ trong lòng. Những người vốn không có thực lực, kể cả đầu vỡ máu chảy để vào nơi không thuộc về mình thì cũng không bao giờ được đón nhận.
Nói như cách nói hiện đại ngày nay: “Vòng tròn không phải là của bạn thì đừng cố chui vào, không chơi được đâu”.
Còn tình bạn đại học trước đó…
Sớm đã tan biến sau sự việc xảy ra ở bữa tiệc nhà họ Đổng rồi.
Dương Cẩm Tú chỉ thở dài một hơi, cười một cái rồi xoay người đi.
Nhưng lúc cô chuẩn bị rót một chén trà thì tay bị nhột, nước trà nóng làm bỏng ngón tay của cô.
“Cheng!”, chén trà trong tay lập tức rơi xuống đất phát ra âm thanh.
Âm thanh này thu hút sự chú ý của không ít người, bao gồm cả Từ Yến đang đợi ở bên ngoài phòng thay đồ. Từ Yến nhìn thấy vậy thì lập tức sốc tại chỗ.
“Vợ… Vợ cậu chủ…”.
Khóe mắt đẹp như tranh vẽ, lông mày lá liễu, đường nét trên mặt hài hòa, đúng là khí chất khác người bình thường…
Cô ta nhớ không nhầm!
Tuyệt đối không nhầm được…
Ông quản gia mà ngay cả chủ quản trụ sở chính phải kính nể đã chỉ vào người trong camera chính là Dương Cẩm Tú… Người bị nước trà làm bỏng ở trước mặt mình đây.
Vợ cậu chủ đã đến rồi…
Toi rồi!
Toi rồi!
Lần này phải làm như thế nào?
Nhìn thấy Dương Cẩm Tú ở đây, Từ Yến ngây người ra.
Sự chấn động trong mắt của cô ta còn khủng khiếp hơn của Vương Huệ ban nãy.
Bởi vì… Chuyện này có liên quan đến tiền đồ của cô ta.
Liên quan đến việc cô ta còn có thể ở lại làm việc trong cửa hàng Kuyue dưới danh nghĩa của tập đoàn Lý Thị không.
Thậm chí còn liên quan đến tính mạng của cô ta nữa.
Trong lúc các quý bà đang bàn luận thì Triệu Như Tuyết vẫn với dáng vẻ cao ngạo, lên tiếng nói với Từ Yến: “Quản lý Từ! Cô làm đúng lắm, sau này đừng phạm những lỗi lầm như này nữa”.
“Ngoài ra, ban nãy tôi nói rồi đấy. Bộ lễ phục màu trắng này tôi rất thích, nghe cô nói nó tên là Thiên Vũ hả? Đợi lát nữa sau khi cô lấy lại bộ đó rồi thì đưa cho tôi. Còn tiền thì cô cứ báo một con số, tôi sẽ sai người chuyển”.
“Còn chủ nhân ban đầu của bộ lễ phục này thì phiền quản lý Từ nói với cô ta một tiếng. Triệu Như Tuyết nổi tiếng ở thủ đô muốn có nó. Nếu như cô ta cảm thấy không thoải mái thì có thể đến cửa nhà Hiên Viên để đòi”.
“Quản lý Từ! Cô nghe rõ chưa?”, Triệu Như Tuyết tự nói một mình, không hề chú ý đến biểu cảm của Từ Yến lúc này.
Trong mắt cô ta, đính hôn với Hiên Viên Khánh rồi thì tương lai không lâu cô ta sẽ trở thành vợ cậu chủ nhà Hiên Viên.
Đến lúc đó cả thủ đô sẽ không tìm được ai có thể so sánh địa vị với cô ta nữa.
Cô ta muốn có thứ gì thì chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Dù sao thì bộ lễ phục cũng ở đây rồi, chuyển qua chuyển lại chẳng phải phiền phức lắm sao?
Cứ để mình mang đi là xong!
Không bao lâu sau, phòng thay đồ mở ra, mười vệ sĩ gấp gọn bộ lễ phục Thiên Vũ rồi đặt trong hộp, sau đó đi về phía Từ Yến.
Còn Vương Huệ trong phòng thay đồ như gặp phải đả kích lớn, lúc này sắc mặt tái nhợt.
Cô ta khi thay sang bộ lễ phục khác, hai mắt đờ đẫn ngồi thừ trong phòng thay đồ, toàn thân không còn sức lực, khóe miệng run rẩy, đầu bù tóc rối.
Đôi mắt vô thần, dường như đang nói đến hai chữ ‘hối hận’.
“Của… Của tôi…”.
“Lễ phục… Của tôi…”.
“Lễ phục… Của tôi…”, cô ta không ngừng lẩm bẩm.
Rất nhanh, vệ sĩ đã đi đến trước mặt Từ Yến: “Đây là bộ Thiên Vũ đã gấp xong, còn bộ vest nữa, chúng tôi sẽ lên tầng lấy”.
“Được!”, Từ Yến phản ứng lại, vội khôi phục lại cảm xúc, gật đầu nói.
Nói xong, mười vệ sĩ đến từ nhà họ Lý nhanh chóng đi lên tầng có các cậu chủ đang tụ tập.
Triệu Như Tuyết nhìn chằm chằm vào hộp đồ trong tay Từ Yến, giơ tay ra nói: “Quản lý Từ! Lời tôi nói ban nãy cô nghe không rõ sao?”
“Đưa bộ lễ phục cho tôi, cô cũng đỡ phải mang về, đưa cho tôi đi”.
Cô ta muốn bộ lễ phục này nhưng mà…
Lời nói vừa dứt thì Từ Yến như phớt lờ sự tồn tại của cô ta, ôm hộp đồ đi về hướng khác.
“…”, sắc mặt Triệu Như Tuyết biến đổi.
Một quản lý nhỏ bé của một cửa hàng lại dám phớt lờ mình?
Cô ta nắm chặt nắm đấm, lập tức xoay người lại. Đang định phẫn nộ rống lên thì cảnh tượng sốc hơn xuất hiện trước mặt cô ta.
Chỉ thấy Từ Yến không do dự gì mà sau mười mấy bước chân đã đến trước mặt Dương Cẩm Tú ở bên cạnh bàn trà.
Dương Cẩm Tú thấy kinh ngạc, có chút khó hiểu, trợn trừng mắt nhìn Từ Yến.
“Cô…”, Dương Cẩm Tú định lên tiếng nhưng không ngờ…
Từ Yến khom gối, cúi đầu rồi quỳ sụp xuống đất.
Thấy cô ta hai tay ôm hộp đồ đưa lại cho Dương Cẩm Tú rồi nói với giọng run rẩy: “Cô Dương… Xin lỗi… Thật sự xin lỗi cô…”.
“Tôi có mắt như mù đã phạm lỗi lớn… Tôi không cố ý đuổi cô ra khỏi cửa hàng… Mong cô tha thứ cho tôi…”.
“Bộ lễ phục này là cửa hàng chúng tôi đặc biệt làm riêng cho cô và cậu chủ… Thật sự xin lỗi… Cô Dương… Xin lỗi…”.
Ba câu nói chứa đầy sự sợ hãi và hoảng loạn.
Còn nội dung trong đó khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bộ lễ phục này lại là của cô ấy?
“…”, Dương Cẩm Tú.
“…”, Triệu Như Tuyết.
“…”, Vương Huệ.
Vương Huệ ngồi ở trong phòng thay đồ cảm thấy như tiếng sét ngang tai.
Cô ta ngây người ra. Bộ lễ phục này lại là của Dương Cẩm Tú… Người mà cô ta vô cùng coi thường.
Ha ha…
“Ông trời…”.
“Ông đang đùa với tôi sao?”
----------------------------