Chương 110: Chú ơi đợi tôi nhé
Khi Dương Chấn Hoa yêu cầu quyết liệt, không ai dám lấy thẻ nhớ từ tay ông ta trong lúc này, nữ thư ký của hiệp hội quyền anh thì lại càng không.
Ở Ninh Thành, địa vị của nhà họ Dương trong giới thượng lưu được ví như con hổ trong bầy sói vậy, có thể nói là không có ai dám dây vào. Mặc dù chỉ là gia tộc hạng hai nhưng tài nguyên trong nội bộ gia tộc lại khiến gia tộc hạng một phải ngước nhìn. Còn danh tiếng của ông cụ Dương thì kêu vang như sấm.
Ông chủ của võ quán là Lý Mạnh hôm nay cảm thấy như ngồi trên tàu lượn. Trước tiên là cậu chủ Hàn bị người đấu tập của võ quán đánh gãy hai chân. Tiếp đó, người có nhân vật bình thường trong mắt ông ta thoắt cái đã biến thành khách quý của ông cụ Dương.
Điều này có khác nào… Nhà họ Dương và nhà họ Hàn sắp đối đầu với nhau sao?
Không xong rồi…
Dường như ông ta nghĩ đến gì đó, dự cảm sắp có một biến cố ập tới. Cũng đúng lúc này, quản gia lệnh cho người mang máy tính đến rồi cắm thẻ nhớ vào. Tiếp đó, một đoạn video xuất hiện trước mặt ông cụ Dương.
Đó là video mà Lý Đại Năng và Hàn Lưu đấu nhau.
Lý Đại Năng thân là quyền vương mà trong video lại như con chó chết bị Hàn Lưu giẫm trên đất mà đánh.
“Ông chủ, chuyện này…”, quản gia dường như nhìn ra manh mối gì đó.
Ông cụ Dương nheo mắt, nói: “Quyền vương một thời mà không thể phản đòn được?”
Quản gia hít sâu, nói: “Đây là đánh trận giả đấy ạ”.
Hai người này cũng được coi là ‘lão hồ ly’ trải qua bao nhiêu sóng gió. Video về trận đấu này, họ vừa nhìn là có thể nhìn ra điểm khác thường.
“Thật to gan, cậu chủ nhà họ Hàn dám ngang nhiên phạm vào điều cấm kỵ trong quyền anh. Lý Mạnh! Tôi thấy anh không muốn sống tiếp ở đất Ninh Thành này nữa hả?”, Dương Chấn Hoa giận dữ quát khiến Lý Mạnh sợ hãi quỳ sụp xuống đất.
Không khí lúc này lập tức trở nên căng thẳng.
“Ông cụ Dương! Tôi… Tôi… Tôi không cố ý đâu ạ! Tôi cũng bị ép thôi. Là Hàn Lưu, là hắn ta dùng thế lực ép tôi. Hắn ta nói… Nếu như tôi không làm theo thì sẽ cho võ quán của tôi đóng cửa”.
“Còn nữa, hiệp hội quyền anh phái người mang đoạn video này đi, đây cũng là ý của gia chủ nhà họ Hàn chứ không phải do tôi tự nguyện đâu ạ. Tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý”.
“Mong ông xem xét”.
Hự… Lời nói vừa dứt thì nữ thư ký và những nhân viên khác của hiệp hội quyền anh đang đứng phía sau đều sắc mặt biến đổi, tái nhợt hẳn đi.
Nói lời này trước mặt ông cụ Dương thì có khác gì xử họ tội chết đâu?
Toi đời rồi… Nữ thư ký toàn thân run rẩy, đơ người tại chỗ.
“Mang chứng cứ đi ư?”, Dương Chấn Hoa hừ lạnh một tiếng: “Đều bắt đầu học được cách lợi dụng việc công vào lợi ích cá nhân rồi đây. Lưu Khánh Phong trong mắt giờ chỉ có tiền thôi sao? Não vứt đi đâu rồi?”
Ông ta nắm chặt nắm tay, vừa định nói tiếp thì chỉ nghe quản gia nói: “Ông chủ! Mau nhìn kìa, là… Là cậu chủ”.
“Cái gì?”, Dương Chấn Hoa vội nhìn về phía máy tính thì thấy, sau khi Lý Đại Năng bị đánh ngất đi thì Vu Kiệt đến.
Anh xuất hiện như một chiến thần rồi khiêng Lý Đại Năng xuống võ đài. Lúc này hai mắt Vu Kiệt tràn đầy phẫn nộ nhìn Hàn Lưu. Đến lúc anh lên võ đài, từng câu nói đầy chấn động của anh truyền đến tai của Dương Chấn Hoa.
“Mày phạm ba sai lầm lớn”.
“Thứ nhất, làm người mà mày vô tình, để được liên hôn mà mày bội bạc, phản bội lại Triệu Lệ Lệ…”.
“Thứ hai, mày ham hư vinh…”.
“Thứ ba, mày rất vô lý…”.
“Mày nói xem mày có phải xin lỗi không?”
Chỉ mấy câu thôi mà khiến Dương Chấn Hoa dấy lên sự sùng bái với cậu chủ này.
Trời ơi! Giống… Giống quá đi!
Giống y hệt phong thái và vóc dáng của ông chủ Lý và Lý Nam thời trẻ.
Không hổ danh là nam đinh độc nhất của nhà họ Lý.
Sau đó, ông ta nhìn thấy Vu Kiệt đánh Hàn Lưu đau đớn như đánh một thứ bỏ đi. Không phải vì điều gì mà chỉ vì hai chữ ‘công lý’. Tay của Dương Chấn Hoa dần run rẩy, ông ta dường như nhìn thấy huy hoàng trăm năm của nhà họ Lý. Có hậu thế như này, nhà họ Lý còn lo lắng gì nữa?
Nhưng… Khi ông ta nghe thấy Vu Kiệt nói đoạn cuối cùng với Hàn Lưu thì ông ta mới sững người ra.
“Mặc dù tao và Cẩm Tú quen nhau chưa lâu và cũng chưa gặp mặt quá nhiều lần. Nhưng tao thừa nhận, cô ấy là người con gái mà tao thích nhất trong những người tao từng gặp”.
“Nhưng… Tao chỉ là cô nhi được bố mẹ ở quê nhận nuôi, còn cô ấy… Là cô chủ của gia tộc hào môn. Có lẽ tao và cô ấy không có duyên phận nhưng nhìn cô ấy liên hôn với loại mày, tao cảm thấy bất công thay. Nếu như không thể bảo vệ cô ấy cả đời thì cũng không thể để cô ấy bị mày hại”.
Hai câu này khiến Dương Chấn Hoa hiểu ra mọi chuyện.
Ông ta hiểu rồi… Cậu chủ không quản đường xá xa xôi, muốn tìm kiếm người đã mất tích ở Giang Thành, không phải ai khác mà chính là tìm Dương Cẩm Tú- cháu gái ruột của mình.
Suy đoán mà trước nay ông ta không dám tin, không ngờ lại là sự thật.
Vậy mà ông ta thì sao? Vừa đến Ninh Thành, ông ta đã không đợi được mà định đưa cháu gái đi liên hôn với nhà họ Hàn.
Hiện giờ, cậu chủ Vu Kiệt vì không muốn Dương Cẩm Tú gả vào nhà họ Hàn mà tình nguyện hi sinh tiền đồ của mình… Đánh phế Hàn Lưu.
Cậu chủ ơi….
“Ông chủ! Bây giờ phải làm như thế nào ạ? Hàn Lưu bị phế một chân rồi, dựa vào tính cách của Hàn Thiên thì chắc không bỏ qua đâu”, quản gia vội hỏi.
“Còn phải hỏi nữa sao?”, Dương Chấn Hoa trầm giọng, thần sắc nghiêm nghị nói: “Tôi nói rồi, bất luận phải trả giá nào cũng phải bảo toàn tính mạng của cậu chủ. Cả chuyện này lẽ nào còn không rõ sao? Hàn Lưu nhà họ Hàn phạm vào cấm kỵ của quyền anh, cậu chủ ra tay là quá hợp tình hợp lý rồi. Nếu như tên Hàn Thiên dám động vào một sợi tóc của cậu chủ thì tôi sẽ bắt cả nhà họ Hàn đền tội”.
“Truyền lệnh! Tất cả mọi người lập tức xuất phát, trong mười phút phải bao vây toàn cục lại cho tôi. Đồng thời lấy danh nghĩa của tôi công bố tin tức ra bên ngoài, nhà họ Dương lập tức hủy bỏ liên hôn với nhà họ Hàn”.
“Ngoài ra, video này lưu kỹ lại cho tôi. Nếu Hàn Thiên muốn hủy chứng cứ thì đừng mơ. Gọi điện thoại cho Lưu Khánh Phong của hiệp hội quyền anh, hỏi thật kỹ cho tôi, làm người mà quên ơn thế à? Nếu hắn còn dám lạm dụng việc công để lấy lợi riêng và định tội Vu Kiệt thì đừng trách Dương Chấn Hoa tôi vô tình”.
“Rõ”.
Nói xong, Dương Chấn Hoa chống gậy, xoay người đi lên xe.
Hơn trăm hộ vệ cũng lập tức lên xe rời đi, sau đó đi về hướng cục.
Một trận đấu giữa các gia tộc lớn sắp bắt đầu.
Cũng đúng lúc Dương Chấn Hoa đi về phía cục thì một máy bay tư nhân hạ cánh xuống sân bay Ninh Thành.
Ba trăm hộ vệ của Mật Điệp Tư của nhà họ Lý đứng gác ở đường đặc biệt của sân bay, phong tỏa đường quốc lộ trong vòng 3km. Mấy chục siêu xe dài như thuyền rồng xuất hiện ở thành phố Ninh Thành.
Đồng thời lúc này, Dương Cẩm Tú toát hết mồ hôi nhảy từ trên xe xuống. Cô không kịp lau mồ hôi, thậm chí còn không kịp uống nước. Vừa chạy đến cửa thì nhìn thấy Lý Mạnh ngồi ở một bên, cô vội hỏi: “Chào ông! Xin hỏi, ông có biết Vu Kiệt không? Chú ấy ở đâu? Tôi có việc gấp tìm chú ấy? Ông có thể nói cho tôi biết không?”
“Vu Kiệt?”, lại là cái tên này.
Lý Mạnh chỉ tay về phía cục, nói: “Anh ta bị đưa đi rồi, ở cục ý”.
“Cái gì?”, Dương Cẩm Tú vội quay đầu rồi ngồi lên xe đuổi theo.
“Chú ơi, đợi tôi… Tôi sẽ đến tìm chú”.
----------------------------