Sau khi suy nghĩ chỗ lợi và hại của kinh nghiệm đó mang lại, ông cụ Thường chống cây gậy, chậm chạp đứng lên với sự giúp đỡ của người làm, sau đó ông ta chống mạnh chiếc quải trượng xuống nền đất hết sức lực.
“Thịch” một tiếng.
“Đệ tử toàn gia nghe đây, lập tức ra trận, hỗ trợ năm vị Thánh nhân tiêu diệt yêu nghiệt Vu Kiệt, nếu kẻ nào chùn bước, giết chết tại chỗ, tuyệt không dung thứ”.
“Kẻ nào làm tổn thương cọng lông sợi tóc tên yêu nghiệt kia, thưởng một triệu”.
“Nếu làm tổn thương da thịt hắn, phần thưởng cao hơn ngàn lần”.
“Nếu làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, phần thưởng là một tỷ!”
“Hố!”
“Hố!”
“Hố!”
“…”
Giải thưởng vừa treo, từ trong ra ngoài Thường gia trang vang lên tiếng hú hét phấn khích của đám đệ tử.
Sau đó, hết tốp này tốp khác đệ tử nhà họ Thường vẫn đứng sau lưng ông cụ Thường ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà.
Trận chiến này, chính là dùng quân số áp đảo đối phương.
Trận chiến này là ngoại lệ, xưa nay chưa từng có trận nào hoành tráng như vậy, vượt xa chiến tranh thời thượng cổ, trận chiến này đã ghi tên mình là trận hung hãn nhất, mãnh liệt nhất trong lịch sử võ giả.
Trận chiến này, cũng là trận chiến của một người.
Lấy trung tâm là Thường gia trang, trong phạm vi 5 km, mỗi một con phố đều được người nhà họ Thường chuẩn bị làm chiến trường, mỗi con hẻm đều có người nhà họ Thường canh giữ.
Bọn họ chẳng khác nào một đám bò điên hùng hục tìm kiếm bóng dáng Vu Kiệt, chỉ hận không thể tìm ra được người này, giết chết hắn bằng đủ cách.
Ai nấy đều cầm vũ khí của nhà họ Thường trong tay, tốc độ rất nhanh, dáng điệu cũng dứt khoát, nghiêm túc.
Trận thế với hơn trăm người chia ra làm 25 nhóm nhỏ, tiến hành lục soát với quy mô lớn.
Lúc này, Vu Kiệt chứng kiến toàn bộ những gì đang diễn ra, nhưng anh chỉ im lặng đứng cạnh một tòa nhà không quá cao, thu mọi thứ vào tầm mắt.
Nơi này là một khách sạn, kết cấu cũng tương tự gác chuông vừa rồi, bên trong không hề có dấu chân người, Vu Kiệt đứng phía bên ngoài tòa nhà, chung quanh có mấy chậu hoa, vừa đủ che thân hình anh lại.
Đứng ở nơi này, có thể thu hết mọi tình hình nhà họ Thường và cái gác chuông kia vào mắt, ngoài ra còn có thể quan sát toàn bộ 15 vị trí đã được gài bom, hơn nữa đây cũng nằm trong tầm bắn tỉa tốt nhất của anh.
Đang nhìn gác chuông vẫn còn bốc cháy rừng rực, Vu Kiệt nghe được tiếng kêu như mổ lợn trong gia trang vọng ra, lúc này khóe môi nhếch lên, cười nhạt: “Chỉ mới là bắt đầu thôi!”
Anh đeo ba lô đổ sang một bên, lấy từ trong đó ra một ống giảm thanh, chậm rãi gắn vào nòng súng của bắn tỉa, liền đó lẩm bẩm phân tích tình huống: “Đám người phong Thánh kia chưa cần để ý tới, cứ hễ bọn họ tìm ra vị trí khí tức nào của ta, ta đều sẽ cho bọn họ nếm mùi bom nổ”.
“Chẳng qua, đám này cũng không đến nỗi quá ngu, nếu bọn họ ăn mệt một lần sẽ không liều xông tới nữa, như vậy 9 quả bom kia sẽ không cần đụng tới, thế thì bọn họ sẽ không dễ dàng tìm theo khí tức của ta nữa, nói cách khác, ngay lúc này ta vẫn an toàn”.
Nhưng an toàn để làm gì?
Mục đích của anh hôm nay chính là đòi lại công bằng cho thôn dân, chứ không phải tham sống sợ chết.