“Tôi cũng rất muốn biết anh ta là ai, nếu có thể gia nhập Thượng Võ đường của chúng ta thì quả thật là chuyện vui lớn!”
“Đánh mấy tên lùn đó rất hay… lũ cặn bã của giới võ học nước Tịch luôn tự cho là đúng, quả thật đáng kinh ngạc!”
Bầu không khí ngày càng kích động, mọi người liên tục reo hò cổ vũ.
Dương Cẩm Tú phấn khích đến nổi mặt đỏ ửng lên, nghe nhiều người tán dương Vu Kiệt, đương nhiên cô cảm thấy rất vui.
Cô đã từng thấy Vu Kiệt trải qua vô số chuyện nguy hiểm, cho nên trận “sóng gió” trước mặt chẳng đáng là gì.
La Chí Cường cũng thở phào nhẹ nhõm, vô cùng đắc ý nhìn Vu Kiệt.
“Lợi hại thật…”
Ông ta không biết nên nói gì cho phải, vừa nghĩ đến ông cụ đứng sau Vu Kiệt, La Chí Cường chợt cảm thấy chàng thanh niên này rất thần bí.
Gia thế hùng mạnh, thực lực bản thân lại vô cùng mạnh mẽ.
Chẳng lẽ còn có điều gì mà ông ta không biết?
Ví dụ như… người này là võ giả?
La Chí Cường lập tức lắc đầu, không dám nghĩ tiếp.
Ông ta ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nhìn về phía người của tổ chức Yamaguchi.
“Sao không sủa nữa đi?”, La Chí Cường khinh miệt nói.
Người của tổ chức Yamaguchi tức giận trừng mắt với ông ta.
Lúc trước thì mắng bọn họ là chó, giờ lại bảo bọn họ sủa?
Tuy nhiên, tất cả mọi người lại một lần nữa bị tiếng động trên lôi đài hấp dẫn.
Matsumoto Ichiro quỳ trên mặt đất, một tay buông thõng, máu tươi tuôn ra một bên hốc mắt, cả người hắn ta toàn là máu đen, trông vô cùng thê thảm.
Tay còn lại của hắn ta đặt trên đao võ sĩ.
“Ngày hôm nay, mày đã đắc tội tổ chức Yamaguchi, chúng tao nhất định sẽ nghiền xương mày thành tro!”
Matsumoto Ichiro cố nén đau đớn nặn từng chữ một.
Vu Kiệt hừ lạnh một tiếng.
“Xem ra tao vẫn chưa dạy mày đủ!”
“Vậy thì để tao… tiếp tục dạy!”
Matsumoto Ichiro không cho Vu Kiệt có cơ hội, hắn ta rút đao với tốc độ cực nhanh và cho rằng Vu Kiệt sẽ không tránh thoát được.
“Vù!”
“Bạt Đao Lưu! Thiên Địa Nhất Tuyến!”