Đối với nhà họ Lý, vụ giao dịch này vô cùng đáng giá, bất kể là ở tình thân hay thực tế, nó đều có lợi ích tuyệt đối, so với tương lai của nhà họ Lý thì tiền đồ của Lý Châu quả thật… cực kỳ nhỏ bé.
Bà ta.
Chị cả Lý Tiên.
Đối với nhà họ Lý, vụ giao dịch này vô cùng đáng giá, bất kể là ở tình thân hay thực tế, nó đều có lợi ích tuyệt đối, so với tương lai của nhà họ Lý thì tiền đồ của Lý Châu quả thật… cực kỳ nhỏ bé.
Bà ta.
Chị cả Lý Tiên.
Ba người anh trai.
Còn có bố của bà ta là ông cụ Lý, tất cả mọi người đều lo lắng cho tương lai của thế hệ thứ ba nhà họ Lý, người càng già, càng hi vọng có con cháu nói dõi tông đường, cho nên, Vu Kiệt xuất hiện.
Anh từng là vị anh hùng Lang Nha, là vua tại biên cảnh.
Là vị thiên tài độc nhất vô nhị trong võ giới, tương lai sẽ là cường giả phong Thánh của Quốc Phái, thậm chí là phong Vương.
Và với tất cả những cách thức mà anh đã xử lý mọi chuyện trước đó.
Mỗi người trong bọn họ đều hiểu rằng, có được đời sau như Tiểu Kiệt chính là vinh quang to lớn của nhà họ Lý, nhà họ Lý có thể có được con cháu như vậy, thì cái gọi là “huy hoàng trăm năm” sao còn là mộng tưởng?
Không thể không nói, bước đầu tiên trong kế hoạch đánh đổ nhà họ Lý, gia tộc Hiên Viên cùng nhà họ Lưu đã hoàn toàn nắm được nhược điểm của Lý Châu, tố cáo chỉ là khởi đầu, muốn đạp đổ Lý Châu không cần phải dùng bất kỳ âm mưu quỷ kế gì, cũng chẳng cần phải vu oan giá họa, mà chính là ép bà ta nhận tội!
Phải biết rằng…
Chính miệng phạm nhân thừa nhận thông thường chính là nhân tố quan trọng nhất để đưa đến quyết định cuối cùng, thậm chí có thể nói, nếu Lý Châu chịu thừa nhận sai phạm của mình, tổ chức điều tra cũng không cần vào cuộc, có thể trực tiếp lôi bà ta từ trên tầng mây xuống tận vực sâu.
Cho nên…
Sau khi nghe Hiên Viên Châu nói xong, vẻ mặt Lý Châu trở nên nghiêm túc, đồng tử bà ta có hơi co lại: “Đây chính mục đích thực sự của các người?”
“Ép tôi tự nhận tội?”
Chuyện đã đến nước này, cũng không cần thiết phải giấu giếm làm gì, Hiên Viên Châu gật đầu, sau đó lấy ra một cây bút máy từ trong túi áo.
“Cô là người thông minh, cô Lý!”
“Tự cô có thể hiểu được mối quan hệ lợi hại trong đó, thật ra, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nhà họ Lý các người đã ở trên đỉnh lâu như vậy rồi, cũng đã đến lúc bị kéo xuống”.
“Dù cho nhà Hiên Viên chúng tôi không ra tay thì một ngày nào đó cũng sẽ có thế lực khác ra tay, tôi nghĩ, có lẽ là sau khi ông cụ Lý qua đời… Vốn dĩ lần này ông cụ bệnh nặng phải nhập viện, tất cả các thế lực đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng có ai ngờ, ông ấy vẫn sống đến bây giờ, lại còn có thêm hai năm tuổi thọ, hết cách rồi, tất cả các thế lực đều bất đắc dĩ nhịn xuống”.
“Vậy sao các người không nhịn?”, Lý Châu lạnh giọng hỏi.
Hiên Viên Châu siết chặt nắm đấm, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, hung hăng vỗ mạnh lên bàn.
“Bởi vì… giết người phải đền mạng, đó vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”
“Nhà họ Lý các người hại cháu của tôi phải lưu lạc đầu đường, bị người giết hại, chết một cách thê thảm, mối thù này… không đội trời chung, gia tộc Hiên Viên mang trong mình huyết mạch của Thượng Cổ Hoàng Đế, sao có thể nhẫn nhịn như vậy được?”
Ông ta rít gào.
Âm thanh vang vọng trong phòng thẩm vấn nhỏ hẹp, dần dần nhỏ lại, nhưng không có dấu hiệu kết thúc.
Đây là mối hận không thể nào hóa giải giữa gia tộc Hiên Viên và nhà họ Lý.
Mối thù một mất một còn.
Sau tiếng rít kia, bầu không khí bỗng trở nên im lặng.
Dười ánh đèn dây tóc không ngừng lắc lư trên trần nhà, khuôn mặt Hiên Viên Châu trong vô cùng dữ tợn.
Lời của ông ta chính là tiếng lòng của tất cả những người thuộc gia tộc Hiên Viên.
Nhịn không được!
Cho nên bọn họ không muốn tiếp tục chờ đợi.
Bọn họ muốn nhà họ Lý bị đá khỏi vị trí gia tộc giàu có nhất thủ đô, bọn họ không thể chờ đợi được nữa, bọn họ muốn tất cả người nhà họ Lý phải trả cái giá cực kỳ thê thảm cho cái chết của Hiên Viên Khánh, nhất là Vu Kiệt, gia tộc Hiên Viên hận không thể phanh thây xé xác anh, nói tóm lại, trận chiến này… phải được bắt đầu.
Vài phút sau, Hiên Viên Châu vẫn còn tức giận, ông ta thu bút và tài liệu lại.
Lý Châu im lặng, lạnh lùng nhìn ông ta mang đồ đi.
Bất chợt, Hiên Viên Châu nói: “Lý Châu, tôi và cô xem như từng là bạn học cũ, cô có bao nhiêu bản lĩnh, tôi có bao nhiêu thủ đoạn, hẳn là cô hiểu rõ, lúc này, cô không ký, vậy thì đừng trách tôi không chừa một con đường sống cho nhà họ Lý!”
“Dù cho tên nhóc kia được ông Lưu bảo vệ, dù nó có là Lang Vương trong truyền thuyết, có được sự coi trọng của Quốc Phái, thì gia tộc Hiên Viên chúng tôi cũng sẽ không tiếc bất kỳ giá nào, dùng toàn lực… tiễn nó đi!”
“Cho nên, còn hai ngày nữa, cô suy nghĩ cho thật kỹ! Hai ngày sau, cấp trên sẽ phái Người lên tiếng đến xét xử công khai, tôi hi vọng đến lúc đó, cô có thể nói ra một vài điều mà tôi muốn nghe”.
“Mặt khác…”
Sau khi nói xong lời cuối cùng trước khi đi, Hiên Viên Châu chợt nhớ ra điều gì đó, ông ta dừng bước, quay đầu nói: “Sẵn đây tôi không báo với cô một chuyện, hai ngày sau, tên nhóc nhà họ Lưu sẽ chính tức nộp đơn tố cáo, thời gian còn lại của cô không nhiều lắm đâu, chính cô tự xem rồi giải quyết đi!”
Dứt lời, Hiên Viên Châu lập tức sải bước đi ra cửa, thoáng chốc, bóng dáng của ông ta đã biến mất trong bóng tối.
Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại một mình Lý Châu.
Trống trải.
Có chút cô đơn.
Người mạnh luôn cần trải qua một khoảng thời gian cô độc.
Có lẽ là vậy.
Sắc mặt Lý Châu vô cùng nặng bề.
Bà ta đang suy nghĩ một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Người nhà Hiên Viên có thật sự tuân thủ lời hứa?
Chỉ cần bà ta thừa nhận một vài “sự thật”, tự đánh đổ tiền đồ của mình, thì người nhà Hiên Viên sẽ bỏ qua cho Tiểu Kiệt ư? Không tiếp tục tố tụng?
Không biết.
Lý Châu không biết.
Trong giao dịch lần này, bà ta căn bản không có quyền thương lượng, chỉ có thể đưa ra quyết định.
…
…
Hôm nay cũng không phải là một ngày yên bình.
Ngoại trừ chuyện xảy ra ở thủ đô, còn có một số chuyện khác.
Ví dụ như: Lão hòa thượng chùa Hàn Sơn tự sát trong ngục giam của Quốc Phái. Sau khi biết được Quốc Phái rốt cuộc vẫn không nể tình mà thu tay lại, nhất quyết phong tỏa toàn bộ chùa Hàn Sơn, lúc trời vừa rạng sáng, ông ta dùng tay làm bút, dùng máu làm mực, để lại di thư trên vách tường, sau đó dùng một chưởng đánh thẳng vào đầu mình, ói ra máu rồi chết.
Ví dụ như: Thi thể của Tứ Thánh Tử cùng với những người đã chết khi tham gia trận chiến tại chùa Hàn Sơn đã được đi đưa hỏa táng vào ngày hôm sau, cuối cùng, được đưa đi chôn tại vùng ngoại ô, sau cơn mưa, chùa Hàn Sơn không còn mùi máu tươi, ngoại trừ kiến trúc chùa chiền cổ xưa trên đỉnh núi thì không còn gì… đáng để lưu giữ.
Ví dụ như: Sau trận chiến tại chùa Hàn Sơn, một môn phái duy nhất trong Giang Hồ Truyền Thừa không có chưởng môn, đó là phái Nga Mi, 12 giờ sáng ngày hôm sau, bọn họ đã bỏ phiếu thông qua luận võ, cuối cùng chọn ra một vị chưởng môn mới.
Vị chưởng môn mới kia cũng không phải là cường giả phong Thánh, cảnh giới bất quá chỉ mới đến Hóa Kình tầng bảy, hơn nữa, đó còn là sư muội của vị chưởng môn tiền nhiệm. Bởi vì Diệp Lâm dùng một quyền đánh chết cường giả phong Thánh của phái Nga Mi, cho nên thù này đã kết, sau khi vị tông sư Hóa Kình tầng bảy này vừa nhậm chức, liền ban bố ba điều lệnh thép!
Thứ nhất: Thề đối đầu cùng Quốc Phái.
Thứ hai: Nga Mi cùng Võ Thánh Diệp Lâm có thù không đội trời chung, tất cả đệ tử phái nga mi đều phải xem ông ta là kẻ địch.
Thứ ba: Bắt đầu từ hôm nay, hủy bỏ cấm kị năm xưa, những đệ tử thiên tài trong môn phái phải xem việc chấn hưng Nga Mi là trách nhiệm của mình, xuống núi kết minh cùng các Gia Tộc Truyền Thừa, bất kể là quan hệ thông gia hay kết bái, chỉ cần có thể liên kết với một Gia Tộc Truyền Thừa vì đại kế phục hưng Nga Mi, sẽ lập tức được nâng đỡ trở thành đệ tử nội môn”.
Lão chưởng môn của Nga Mi đã chết, hiện tại trong phái không còn cường giả phong Thánh, một thế nệ nữ lưu muốn tồn tại trong võ giới hiểm ác, không phải cố gắng là được, cũng chỉ có thể…
Bán…
Thân…