Thượng Võ đường.
Đại sảnh của võ đường hoàn toàn lặng phắc không một tiếng động.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, hãi hùng tột độ.
Một người chẳng khác nào chiến thần lần lượt quật ngã đám người của tổ chức Yamaguchi đông như kiến cỏ.
Ngoài Matsumoto Ichiro đã chết, những người còn lại đều cụt tay cụt chân, vô cùng thê thảm.
Song cuối cùng, ai nấy cũng đều phải chấp nhận sự thật này.
Bọn họ ngửa mặt trông lên Vu Kiệt đang đứng vững vàng trên lôi đài, cao to mạnh mẽ, khiến người khác khiếp vía.
“Hay lắm!”
Lúc này, chợt có người kích động gào lên.
Theo sau giọng nói đó là từng đợt vỗ tay, ngày càng lớn dần.
Trận chiến này quá sức chấn động, từ khi cha sinh mẹ đẻ lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến một trận chiến đặc sắc như vậy!
Tiếng vỗ tay của Thượng Võ đường vang vọng mãi đến chân trời, tưởng chừng gãy cả tay.
“Cho cái đám người không biết võ đạo phải trái đúng sai là gì kia tức chết, để coi còn đám ngạo mạn nữa không!”
“Ha ha ha… Chỉ e rằng từ nay về sau sẽ mãi mãi trở thành bóng ma tâm lý cho bọn họ!”
“Thiện có thiện báo, ác có ác báo, bọn Yamaguchi ngày thường tác ác khắp nơi, bây giờ cũng coi như tự làm tự chịu!”
Ai nấy hưng phấn buông lời mỉa mai châm chọc, trong lòng sướng muốn bay lên trời!
Cơn giận vì hai võ sĩ truyền thừa bị giết chết thê thảm đã tích tụ trong lòng không thể phát tác, rốt cuộc cũng có thể xả ra được rồi.
Những người bên tổ chức Yamaguchi nghe được, sắc mặt khó coi cực độ.
Bọn họ cũng đưa mắt nhìn về phía Matsumoto Ichiro nằm chết một góc.
Ánh mắt những người này cũng dần trở nên thất thần và sợ hãi.
Bọn họ biết rõ thân phận của người này, bây giờ hắn chết ở đây, bọn họ khó tránh khỏi bị liên lụy.
“Đồ vô dụng!”
Trong đám bỗng dưng có người cao giọng rống lên.
Được câu nói đó tạo đà, rất nhiều khán giả bắt đầu nhao nhao lên.
“Đồ vô dụng, đánh bại bao nhiêu người như vậy, mà đánh không lại một tên Hoa Hạ!”