Lời La Chí Cường vừa nói nhanh chóng khiến mọi người bên tổ chức Yamaguchi đứng phắt dậy.
Nhất thời tại hiện trường, bầu không khí giận dữ càng lúc càng cô đặc.
Song hiện tại, Thượng Võ đường cũng không cam chịu lép vế.
Những người thuộc võ thuật truyền thừa cũng nhao nhao đứng dậy, ai nấy đều kích động.
Trước đó vẫn luôn phải kềm chế, bị người của Yamaguchi làm cho bùng nổ.
Bọn họ đều là người tập võ, cục mịch võ biền, chỉ tin tưởng một đạo lý duy nhất.
Nắm đấm ai mạnh hơn, lời kẻ đó là chân lý!
Lúc này họ bị người của tổ chức Yamaguchi ám hại, thậm chí có hai cao thủ đã chết, làm sao có thể không nổi giận?
Thế nhưng, La Chí Cường vẫn chưa bảo ra tay, cứ một mực nhẫn nhịn!
Bây giờ, một thanh niên xuất hiện, trực tiếp viết giấy sinh tử, mở miệng lên án tổ chức Yamaguchi!
Rốt cuộc cũng có người có thể khiến bọn họ hăng máu lên rồi!
Đối phó với kẻ ác, không thể cứ mãi chịu đựng được!
Lúc này bọn họ ai nấy đều kích động trợn trừng hai mắt, giận dữ nhìn gườm gườm người của tổ chức Yamaguchi.
Mà lời vừa rồi của La Chí Cường càng khiến sắc mặt Matsumoto Ichiro thêm xám xịt.
Bình thường ngay cả chủ tịch tập đoàn Long Viêm cũng không dám nói gì hắn ta!
Vậy mà con khỉ ốm đói từ Hoa Hạ tới này lại dám lên giọng với hắn?
Để bây giờ, nhờ sự xuất hiện của thằng ốm đói này mà cả La Chí Cường cũng cứng miệng lên hẳn?
Hắn ta càng nghĩ càng giận điên, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két.
“Được! Giấy sinh tử thôi chứ gì, tao ký!”
Vừa nói xong, Matsumoto Ichiro ấn dấu tay mình xuống giấy.
Vừa ký xong chợt có một người thuộc tổ chức Yamaguchi từ xa bước đến võ đài, thì thầm vào tai Matsumoto Ichiro mấy câu.
Matsumoto Ichiro hai mắt sáng rực lập tức gật đầu.
Người đó lại quay trở về hàng ngũ tổ chức Yammaguchi, bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh của Yamaguchi Shizuka.
Khi ai nấy đều đã nghe xong, bắt đầu xì xào bàn tán.
“Tên này chết chắc rồi, cơ mà coi mòi cũng không phải chỉ là cái thùng rỗng”.