Chương 446: Âm mưu ám sát
Tất cả chứng cứ đều bất lợi.
Ở bên ngoài cửa, giọng nói của Lưu Thanh vô cùng gấp gáp, trong giọng nói có kèm theo sự sợ hãi và hoảng loạn.
Không còn nghi ngờ gì nữa… Chuyện cậu chủ vô cùng nghiêm trọng.
Nghe thấy lời này, Trần Dung vốn đang sợ hãi giờ lại thêm sợ hơn. Hắn ta nuốt nước bọt ừng ực, tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng nghe rõ mồn một.
Hắn ta chỉ về phía cửa, nói: “Cho hắn vào!”
“Vâng! Thưa cậu chủ Trần!”
Người đẹp kia cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nghe thấy Trần Dung căn dặn nên đến cửa mở cửa ra.
Vừa mở cửa ra, Lưu Thanh không thèm nhìn cô ta một cái mà đi đến trước mặt Trần Dung.
Lúc này hắn hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, căng thẳng nói: “Cậu chủ Trần! Ban nãy cho người đi điều tra tên Chu Tam đó rồi. Tin tức báo lại là, tên đó hiện giờ đã bị bắt, thuộc hạ là tên Nham Cửu đánh sản phụ dẫn đến đứa con trong bụng cô ta chết luôn, bây giờ bị người ta giết rồi. Quan trọng là…”.
“Là cái tên Vu Kiệt mà cậu chủ Owen nhờ cậu giết, không những không bị sao mà còn có được điện thoại của Chu Tam…”.
“Trong tay thằng ranh đó có tất cả nhật ký cuộc gọi và tin nhắn nói chuyện giữa chúng ta và hắn ta. Những nội dung trong đó phần lớn đều bất lợi với cậu. Có cần… Gọi điện thoại cho gia tộc không ạ?”
“…”, Lưu Thanh gợi ý.
Trước mắt xảy ra chuyện này, cách tốt nhất chỉ có gia tộc đứng ra giải quyết mà thôi.
Nghe thấy lời này, Trần Dung cười mỉa một cái, có chút phiền não, nói: “Gọi điện thoại ư?”
“Ha ha!”
“Gọi điện thoại cho họ thì tôi chỉ có nước chết thê thảm hơn thôi, sẽ bị coi là vật hi sinh để làm giảm phẫn nộ của gia tộc”.
“Gì cơ?”, Lưu Thanh kinh ngạc nói: “Sao có thể thế được? Cậu đang nói đùa à? Tên Vu Kiệt kia chẳng qua cũng chỉ là người bình thường. Cứ coi như có chút thân thủ thì đã làm sao? Cậu là niềm hi vọng của gia tộc, là cậu chủ của hai gia tộc lớn. Vậy thì sao ông chủ lại ‘bán đứng’ cậu vì một người bình thường được?”
“Làm giảm cơn phẫn nộ của một người bình thường? Làm sao có thể?”
“Sao lại không thể chứ?”, Trần Dung không ngẩng đầu lên, trong ánh mắt toát lên vẻ hối hận. Tiếp đó, hắn ta ném điện thoại về phía Lưu Thanh.
Lưu Thanh nhận lấy, biểu cảm nghi hoặc.
Sau đó hắn cúi đầu xuống đọc tất cả nội dung tin nhắn trong đó.
Một lát sau, sắc mặt hắn tái nhợt đi.
Hắn hít một hơi thật sâu, hồi lâu cũng chưa định thần lại được.
Hắn trợn trừng hai mắt, nói: “Đây… Đây là thật sao ạ? Cậu chủ Trần?”, Lưu Thanh vẫn không dám tin những gì mà mình vừa nhìn thấy.
“Anh nghĩ sao?”, Trần Dung hỏi lại: “Hắn tự mình gửi tin nhắn đến, có thể là sai sao? Anh đi theo tôi bao nhiêu năm như vậy, tôi có cần phải gạt anh không? Anh làm bao nhiêu năm như vậy, ở nhà tôi cũng hơn hai chục năm. Có những bí mật anh còn không hiểu sao?”, nói xong hắn ta ngừng lại một chút, quay đầu nhìn cô người mẫu kia.
Chuyện giữa đàn ông, một người ngoài chắc là…
“Ra ngoài”, chỉ hai chữ thôi đã đủ uy lực đến mức nào.
“Vâng… Vâng!”, cô người mẫu này tự biết địa vị của mình đến đâu. Đừng thấy ngày thường được chiều chuộng nhưng đến những cuộc họp quan trọng, đề cập đến lợi ích thì sự tồn tại của cô ta là dư thừa.
Cô ta vội đứng lên, không dám ở lại thêm. Lúc rời khỏi phòng thì đóng cửa lại rồi vội rời đi chứ không dám nghe trộm.
Chỉ đến khi trong phòng không còn ai, Trần Dung mới dựa lưng vào ghế sofa, trên mặt đều là sự phiền não.
Lưu Thanh cúi đầu xuống, ánh mắt âm trầm, cũng ưu tư theo.
“Cậu chủ! Ý cậu nói, người đó là vợ của thiên tài Lý Nam, người đứng đầu đời thứ hai của nhà họ Lý sao?”
“Ừm”, Trần Dung gật đầu nói: “Chúng ta thỉnh thoảng nghe lén được bí mật của người lớn, không chết là may mắn lắm rồi”.
Bí mật này là hồi nhỏ lúc Trần Dung và Lưu Thanh dạo chơi sau vườn hoa vô tình nghe thấy.
Nếu khi bị phát hiện thì theo quy tắc, họ sẽ bị xử chết. Nếu không phải là nể tình huyết mạch với Trần Dung thì sao họ có thể sống đến ngày hôm nay.
Nhưng ông trời như đang trêu đùa họ vậy.
Luân hồi của vận mệnh cuối cùng cũng để cho họ gặp cậu chủ duy nhất đời thứ ba của nhà họ Lý.
Lưu Thanh nắm chặt nắm đấm, cánh tay không ngừng run rẩy, nói: “Sao… Sao có thể thế được?”
“Sao tên Vu Kiệt đó… Lại là cậu chủ của nhà họ Lý đượcc? Không phải nói hai mươi lăm năm trước đứa trẻ của nhà họ Lý vừa sinh ra đã tắt thở rồi sao?”
“Sao hắn vẫn còn sống? Mà lại quay về đúng lúc và được nhà họ Lý thừa nhận, công khai thân phận nữa? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”, trong lời nói của Lưu Thanh còn mang theo vẻ hối hận nữa.
Nếu như cho hắn cơ hội, để hắn biết được thân phận của Vu Kiệt thì có cho hắn hơn trăm người, hơn trăm lá gan thì hắn cũng không dám gây phiền phức cho Vu Kiệt.
Đây đúng là tự tìm cái chết mà.
“Ai mà biết được?”, lúc nhìn thấy tin nhắn đó, Trần Dung như muốn chửi thề.
Sớm không đến, muộn không đến, lại đúng khi hắn ta phát xong mệnh lệnh thì lại nhìn thấy tin nhắn này.
Bây giờ đại họa ập đến rồi.
“Cậu chủ… Bây giờ… Phải làm thế nào?”
“Tôi cũng không biết nữa…”, Trần Dung vò đầu bứt tóc, nói.
“Hay là…”, Lưu Thanh ngẫm nghĩ một lát, chủ động nói: “Chúng ta hòa giải với Vu Kiệt?”
“Hòa giải?”, Trần Dung ngẩng đầu lên nói: “Anh đang tự tìm cái chết sao? Nếu hắn biết mẹ của hắn bị người của nhà chúng ta…”, câu sau đó Trần Dung không dám nói tiếp.
Lưu Thanh vẻ mặt âm sầm, giơ tay lên làm ký hiệu ‘giết’: “Hòa giải là giả, ám sát mới là thật. Cậu đừng quên, câu lạc bộ Đồ Long không phải là địa bàn của chúng ta. Chỉ cần dụ hắn đến đó rồi giết chết. Kể cả sau này có người điều tra thì sẽ điều tra ba người sáng lập kia, chứ liên quan gì đến chúng ta?”
“Ý của anh là?”, lời này khiến mắt Trần Dung sáng lên, hỏi lại: “Vu oan giá họa?”
“Hì hì!”, Lưu Thanh gật đầu, nói: “Đúng thế! Cậu đừng quên, cậu chủ Thượng Quan một trong ba người sáng lập của câu lạc bộ đó là cậu chủ của một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô. Mà ân oán giữa nhà Thượng Quan và nhà họ Lý thì có ai không biết. Nếu cậu chủ của nhà họ Lý xảy ra chuyện ở đây, theo cậu, nhà họ Lý sẽ nghĩ đến ai đầu tiên?”
“Nhà Thượng Quan!”
Trần Dung đột nhiên thốt lên: “Đúng thế! Sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ? Nghe nói tên nhóc của nhà Thượng Quan hôm trước bị gia tộc gọi về rồi, chính là vì nhà họ Lý đó. Ân oán bày ra trước mặt rồi, cách vu oán giá họa này để hắn ta gánh tội thay chúng ta?”
“Đúng thế, đúng thế!”, Lưu Thanh phụ họa vào.
“Được! Cứ làm như vậy đi! Anh đi tìm người đi! Nhớ! Nhất định phải là cao thủ đấy”.
Lưu Thanh vỗ ngực, nói: “Xin cậu chủ cứ yên tâm, người mà tôi tìm đều là võ giả”.
“Tôi không tin một kẻ lang bạt bên ngoài hai mươi lăm năm, khi đối mặt với một võ giả thì có thể đánh trả?”
“Ừm! Vậy thì tốt! Nhưng anh cũng điều tra giúp tôi những chuyện gần đây liên quan đến Vu Kiệt. Tôi muốn biết toàn bộ thông tin về hắn”.
“Vâng cậu chủ! Giờ tôi sẽ sai người đi điều tra, ngày mai sẽ có tin cho cậu”.
“Ừm”.
Nói xong, hai người có được cách giải quyết hay nên hòn đá nặng trong lòng như được đặt xuống.
Nhưng… Họ không biết là, quyết định này đã khiến họ phải chết thảm.
Người bình thường?
Bây giờ mới đi điều tra?
Trưa mai, họ sẽ hiểu, Vu Kiệt rốt cuộc là ai?
Đối với anh mà nói, thân phận cậu chủ nhà họ Lý chỉ như ‘hổ thêm cánh’ thôi.
Địa vị đệ tử chân truyền của hai võ thánh và y thánh, cảnh giới đó…
Không ai trong top những người trẻ tuổi có thể so sánh được!
----------------------------