Người của Quốc Phái đến.
Nghe thấy tin tức đó, mọi người lập tức xôn xao.
Tất cả những người có thể đứng ở đây, ai không phải là đối thủ một mất một còn với Quốc Phái.
Giang hồ truyền thừa.
Gia tộc truyền thừa.
Tất cả những chuyện mà hai truyền thừa lớn đã làm trước khi Quốc Phái xuất hiện thì có lẽ trong lòng họ đều biết, một khi mang ra điều tra lại, theo quy định của Quốc Phái dặt ra, tất cả đều phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất, cả Phong Thánh Giả cũng không phải là ngoại lệ, căn cứ vào điểm này, tất cả bọn họ đều đứng về phía đối lập với Quốc Phái.
Ngoài mặt, có vẻ họ đang chung sống hòa bình với nhau, nhưng trong bóng tối lại âm thầm tranh cao thấp, chẳng có ai thật sự nghe lời một người nào, cũng không ai phục ai, nhưng sau chuyện chùa Hàn Sơn, từ một góc độ nào đó mà nói thì sự cân bằng ấy đã bị phá vỡ.
Người xưa có câu: Thế giới của võ giới nói đơn giản thì cũng đơn giản, nhưng nói phức tạp thì nó cũng phức tạp, chỉ cần có được sức mạnh tuyệt đối, thì tất cả mọi nguyên tắc của thế giới này đều hóa thành mây khói, Võ Thánh Diệp Lâm xuất hiện khiến thực lực của hai truyền thừa lớn và Quốc Phái chênh lệch nghiêm trọng.
Chỉ có một mình Diệp Lâm thôi, nhưng hai truyền thừa lớn vẫn không thể tìm được một tên Phong Thánh Giả nào có thể đối kháng lại, trên chùa Hàn Sơn, bảy Phong Thánh Giả mạnh mẽ muốn dồn Diệp Lâm vào chỗ chết nhưng chẳng được gì, bây giờ lại có thêm một người có thiên phú không thua kém gì Diệp Lâm, thậm chí còn hơn ông ta, còn là đệ tử thân truyền của ông ta là Vu Kiệt, nếu không giết chết tên đó, dù là gia tộc truyền thừa hay gia tộc truyền thừa gì thì cũng sẽ đến một ngày bị Quốc Phái cắn nuốt mà thôi.
Thế nên, bọn họ muốn giết Vu Kiệt.
Nhưng bây giờ, người của Quốc Phái đã đến đây rồi, làm sao giết được đây?
Những người trước mặt nghe thế, phản ứng đầu tiên chính là hỏi xem Diệp Lâm có tới hay không.
Giết Vu Kiệt rất quan trọng!
Nhưng giữ mạng lại quan trọng hơn!
Đệ tử vào báo cáo tin tức run hết cả da đầu, chắp tay đáp: “Tạm thời vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì, bây giờ vẫn chưa biết ai là Phong Thánh Giả được cử đến Lạc Thành, vẫn đang điều tra hành tung của bọn họ”.
“Vẫn còn điều tra ư?”
Chưởng môn Bắc Chân Môn lơ đãng nhìn về phía võ giả đó, lạnh giọng nói: “Từ thủ đô đến Lạc Thành chỉ bay mất bốn tiếng, bọn họ xuất phát từ khi nào?”
Đệ tử nọ đáp: “Nửa tiếng trước, hình như thế”.
Nhận được đáp án, mọi người đều nhìn nhau.
“Nói cách khác, thời gian cho chúng ta hành động ở Lạc Thành chỉ còn ba tiếng rưỡi, trong thời gian ngắn như thế, có thể tìm thấy Vu Kiệt không?”
Chưởng môn Thiên Sơn phân tích tình huống xong thì nhìn sang Mộ Doãn Thiện hỏi.
Trước mắt người của Quốc Phái vẫn chưa tới, mặc kệ Diệp Lâm có đi cùng với đám người đó hay không thì bọn họ cũng phải rời khỏi đây trước khi người của Quốc Phái tìm tới.
Bởi vì…
Bọn họ không thể để cho người của Quốc Phái nắm thêm một nhược điểm nào nữa.
Mộ Doãn Thiện nhíu mày, không còn nụ cười tươi tắn ban nãy.
Với Quốc Phái, bà ta cũng có một sự kiêng kị nhất định, bà ta cũng không ngờ Quốc Phái lại lấy được tin tức nhanh đến thế, bây giờ, đối mặt với ánh mắt của mọi người, Mộ Doãn Thiện hơi nhụt chí.
Nếu Quốc Phái không nhận được tin tức, cho bà ta đủ thời gian thì tìm được Vu Kiệt không phải vấn đề gì quá lớn, nhưng bây giờ, ba tiếng rưỡi, làm sao tìm đây?
Bà ta nhanh chóng siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay.