Chương 236: Học trò của vị đại quốc thủ kia
Trong 10 phút, chiếc Rolls Royce được khách sạn Holy Sky sắp xếp đưa Vu Kiệt về nhà, dừng lại ở cửa tứ hợp viện nhà họ Lý.
Sau khi xuống xe, Vu Kiệt dẫn Dương Cẩm Tú vào sân, vì đây là lần thứ hai đến nên Dương Cẩm Tú không cần tránh nữa, cộng thêm việc ông nội cô Dương Chấn Hoa là quản gia quen biết là ông cụ Lý, Dương Cẩm Tú cũng không cảm thấy lạ lẫm.
“Anh Kiệt!”
“Sao vậy?”
Vừa định bước vào sân, Trịnh Long đột nhiên dừng bước ở cửa.
Trịnh Long trầm giọng nói: “Anh Kiệt, chuyện tối nay Trịnh Long tôi sẽ ghi nhớ cả một đời, từ nay về sau, Trịnh Long sẽ nghe theo chỉ thị của anh, nhưng trong đó là nơi quan trọng của nhà họ Lý, anh Kiệt, tôi sẽ không vào đó!”
Thì ra là vì điều này!
Vu Kiệt nghĩ ngợi một chút, gật đầu nói: “Cũng được, cậu đợi tôi ở cổng, tôi sẽ không vào đó quá lâu”.
“Được ạ!”
Nói xong, Vu Kiệt xoay người bước nhanh vào bên trong sân.
Vẫn như ngày hôm trước, ngay khi vừa đặt chân đến đây, mùi trà bay trong không khí dọc theo mũi của Vu Kiệt, hương vị thơm ngát sảng khoái.
Ở bàn đá, ông cụ Lý và Lý Nam mỗi người một vẻ ngồi đó.
Một số nhân viên y tế lo lắng theo dõi bên cạnh ông cụ Lý, trong lòng căng thẳng cực độ, trong lòng thầm nghĩ không biết thời tiết ở thủ đô từ lúc nào biến thành giông tố đến vậy.
Trên trời, mưa phùn bay lất phất.
“Đến rồi!”
Lý Nam đặt tách trà xuống, nhìn về phía trước thì thấy Vu Kiệt vội vã đi tới, đứng trước mặt hai người với vẻ mặt khó coi.
Dương Cẩm Tú không hiểu, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi trước: “Cháu chào chú Lý, chào ông nội ạ!”
“Ừ, tốt lắm”, ông cụ Lý cười hiền hậu nói: “Cháu gái của Chấn Hoa, thật xinh đẹp, có vài phần giống với ông nội cháu khi còn trẻ, sau khi về nhà, ông nội cháu vẫn khỏe chứ?”
Dương Cẩm Tú cười đáp: “Dạ vẫn khỏe ạ! Ông nội cháu bây giờ ngày ngày câu cá, uống trà, rảnh thì ra ngoài đi dạo, rất nhàn nhã, mấy hôm trước ông nội còn gọi điện cho cháu, bảo cháu gặp ông thì giúp gửi lời hỏi thăm đến ông ạ!”
“Vậy à, ha ha ha, ông Dương này thật biết hưởng thụ cuộc sống, cũng đúng, tuổi này rồi cũng nên hưởng thụ đi thôi, có điều ông đoán, ông ấy cũng nói rằng những năm này nếu có cháu ôm sẽ càng vui hơn đúng không?”, ông cụ Lý mắt sáng lên, nói một cách dứt khoát.
“Cái này...”, Dương Cẩm Tú nghe vậy thì khuôn mặt đang tươi cười bỗng nhiên đỏ bừng, cúi đầu không nói gì.
“Được rồi bố, bố xem mình kìa, chuyện này vẫn còn quá sớm, Cẩm Tú à!”
Lý Nam mở miệng, cắt ngang bầu không khí khó xử.
“Chú Nam”.
“Cẩm Tú, cháu giúp ông nội và chú ra ngoài pha một ấm trà, sau khi ra ngoài rẽ trái có một phòng trà nhỏ, ở đó có người, cháu đưa ấm trà cho người đó là được”.
“Vừa đúng lúc chúng ta có chuyện cần nói”.
Nói xong Lý Nam nhấc ấm trà đã cạn lên, chủ động đưa cho Dương Cẩm Tú.
Dương Cẩm Tú nghe vậy thì cũng đã hiểu.
“Vâng ạ, cháu hiểu rồi”.
Lời vừa dứt, Dương Cẩm Tú đã cầm lấy ấm trà lập tức rời đi.
Không khí... cũng theo đó mà rơi vào im lặng.
Vu Kiệt đứng yên tại chỗ, đôi mắt khẽ căng.
“Nói đi!”, Lý Nam nở một nụ cười bí ẩn, mở miệng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng và căng thẳng này.
“Tại sao? Lại xảy ra chuyện đó ở khách sạn Holy Sky?”, Vu Kiệt trầm giọng hỏi.
Theo thỏa thuận ngày hôm qua, tin tức cậu chủ nhà họ Lý trở về có thể truyền ra ngoài nhưng không được để mọi người biết đó là Vu Kiệt, cũng tức là, anh không muốn tiết lộ danh tính của mình, từ đó ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Nhưng...
Tối nay khách sạn Holy Sky có rất nhiều người nổi tiếng, cuối cùng quản lý khách sạn còn tiết lộ thân phận của anh trước nhiều người như vậy, nếu thế, sau đêm nay, mọi tin tức về anh sẽ bị phát tán ra toàn thủ đô.
Và thủ đô là nơi quan trọng của đất nước, một khi tin tức truyền ra rồi, vậy Giang Thành... còn không biết sao?
Vu Kiệt không sợ sau khi bại lộ thân phận sẽ bị kéo vào vũng nước này, bị vô số ánh mắt lạnh lùng chú ý đến, điều anh sợ là những họng súng trong bóng tối kia sẽ nhắm đến gia đình anh trai Vu Sơn của anh.
Anh cả của anh hôm nay đã có một cuộc sống bình thường, anh không muốn cuộc sống ấy bị phá hoại bởi chính mình.
Nghe thấy vấn đề của Vu Kiệt, ông cụ Lý trả lời: “Có bắt đầu thì sẽ có kết thúc, sự xuất hiện của cháu đã gây ra một loạt hỗn loạn ở thủ đô và những thay đổi lớn khác nhau, tất cả những chuyện này cần một lời giải thích hợp lý, chuyện cuối cùng đó là lời giải thích của nhà họ Lý chúng ta!”
“Đây là quyết định của bố và ông nội con”, Lý Nam gật đầu cười nói.
“Nhưng hôm qua rõ ràng đã đồng ý...”
Vu Kiệt mới nói được nửa câu, bất giác nuốt xuống lời muốn nói, nhìn ông cụ Lý và Lý Nam nói: “Hai người lừa cháu!”
“Lừa?”
“Ha ha...”, ông cụ Lý ngẩng đầu lên: “Ông già này cả đời ngay thẳng lương thiện, đây là lần đầu tiên trong đời bị người ta nói là lừa đảo, đương nhiên, đây cũng là lần đầu tiên lừa người khác!”
Nhưng mà...
“Ai bảo ông là ông nội cháu chứ!”
Lý Nam trực tiếp nói: “Ai bảo bố là bố con!”
“...”, Vu Kiệt.
Được!
Lời này anh không có cách nào để phản bác.
Vu Kiệt chỉ có thể nén cơn giận này lại.
“Được rồi bố, đừng trêu thằng bé nữa”, sau một lúc im lặng, nhìn vẻ mặt uất ức đến nghẹt thở của Vu Kiệt, Lý Nam không nhịn được đành nói.
“Đùa?”, Vu Kiệt sửng sốt.
Giây tiếp theo, anh thấy ông cụ Lý lấy râ một tờ giấy bảo lãnh đặt lên bàn đá.
Ông cụ Lý nói: “Ông biết cháu lo lắng, ông sớm đã có chuẩn bị rồi, cháu sợ sẽ liên lụy đến gia đình anh trai Vu Sơn của mình, chúng ta đương nhiên hiểu chứ, thế nên sau khi cháu rời đi, ông đã cho người của khách sạn cưỡng chế tất cả khách mời, bắt họ ký giấy bảo đảm”.
“Bất cứ ai có mặt đêm nay đều không được phép tiết lộ danh tính, ảnh và thông tin của cháu, nếu như ngày hôm sau có ai ở thủ đô biết về cháu, tất cả những người tham gia bữa tiệc sẽ phải chịu sự trả thù và bị nhà họ Lý nhắm tới!”
“Tương tự như thư bảo lãnh, khi cháu từ Gianh Thành đến Ninh Thành, ông cũng bảo người cảu Mật Điệp Tư làm như vậy, thế nào, cháu còn khó chịu nữa không?”, ông cụ Lý hỏi.
Trong lòng Vu Kiệt khẽ sửng sốt, cầm thư bảo lãnh lên xem, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh lại có chút lo lắng: “Dù có sắp xếp chặt chẽ thế nào thì cũng sẽ có chỗ sơ hở, một tờ giấy bảo đảm này thôi, có tác dụng không?”
Lần này, ông cụ Lý không trả lời.
Thay vào đó đổi thành Lý Nam, nhìn vào Vu Kiệt, Lý Nam dường như nhìn thấy mình lúc còn trẻ, ông ấy từ tốn nói: “Nếu như đổi thành gia tộc khác, thư bảo đảm này, có thể vô dụng, nhưng nhà họ Lý thì khác, con mới về không bao lâu, con không hiểu, đợi một thời gian nữa con sẽ biết thôi...”
“Trong di sản hàng ngàn năm của nhà họ Lý, có một câu nói”.
“Ngôn tất tín, hành tất quả, việc mà nhà họ Lý muốn làm, cho dù có đại nạn trước mắt, chúng ta cũng phải bước qua, người mà nhà họ Lý muốn xử lý, cho dù có chạy đến tận cùng thế giới, cũng phải truy đuổi bằng được, lời hứa mà nhà họ Lý đưa ra, bắt buộc... phải thực hiện đến cùng”.
“Nhà họ Lý chúng ta, trước giờ vẫn bá đạo như vậy!”
Lý Nam tự hào nói.
Lần dầu tiên ông dạy dỗ con trai mình.
Đây chính là---- nhà họ Lý.
----------------------------