Chương 469: Giải thích rõ ràng
“Kít...”
Một tràng âm thanh bánh xe ma sát với mặt đất vang lên.
Chiếc taxi chầm chậm dừng lại trước cửa nhà họ Lâm.
Vu Kiệt từ ghế lái phụ bước xuống, sau khi trả tiền xong, anh đi về phía sau, vô cùng lịch sự mở cửa xe đằng sau.
Tiếp đó…
Lâm Doãn Nam vươn đôi chân dài bước ra khỏi xe, qua một đêm nghỉ ngơi, nét ngà ngà say trên gương mặt đã nhạt dần, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại.
Chỉ là…
Hai người đều không chú ý mỗi một động tác xuống xe của bọn họ, hoàn toàn lọt vào mắt Long Huy một cách rõ ràng.
Thoạt đầu hắn ta ngẩn người, sau đó, một cỗ ghen tuông không nói nên lời hiện lên trên gương mặt.
Mà sự ghen tuông này còn xen lẫn thuốc nổ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Giống như bị chụp mũ xanh lên đầu!
Vợ tương lai của mình đi suốt đêm không về, sáng hôm sau quay về, bên cạnh có thêm một thằng đàn ông, mà tên này còn là…Vu Kiệt.
Tức giận một lần nữa bộc phát nơi lồng ngực Long Huy, hắn ta mở to mắt nhìn chằm chằm Vu Kiệt.
Lời cảnh cáo Thượng Quan Bắc vừa để lại hoàn toàn bị hắn quẳng sau đầu.
“Tối qua, cảm ơn anh, Vu Kiệt”, Lâm Doãn Nam có chút xấu hổ.
Sáng sớm nay khi tỉnh lại, cô ta phát hiện bản thân đang ngủ trong khách sạn, còn Vu Kiệt vẫn luôn bên cạnh cô ta, nằm sấp trên bàn ngủ.
Nhớ lại tình trạng say bất tỉnh nhân sự, cười lớn tiếng của cô ta hôm qua, trong lòng Lâm Doãn Nam chẳng biết có tư vị gì, nếu như không phải Vu Kiệt đưa cô ta về khách sạn, một mình cô ta sợ rằng bị người ta ném mất xác…cũng không biết.
“Không cần cảm ơn, nếu cảm ơn thì phải là tôi cảm ơn cô mới đúng”, Vu Kiệt cười nói, hôm qua sau khi tìm được cách giúp Lý Đại Năng an toàn ra ngoài, Vu Kiệt đã sai Trịnh Long sắp xếp báo danh tập huấn cho Lý Đại Năng ngay trong đêm.
Tổ chức Đệ Nhất!
Anh hiểu.
Nghĩ đến nhân viên của ông cụ Hoàng trong tổ chức Đệ Nhất mà anh đã từng gặp lúc thực hiện nhiệm vụ tìm xác đồng đội ở Lập Kiên, Vu Kiệt có chút mong đợi Lý Đại Năng thuận lợi thông qua đợt tập huấn này, gia nhập vào tổ chức Đệ Nhất, đấy là cơ hội ngàn năm có một với anh ta, với Triệu Lệ Lệ và cả con cháu đời sau của họ.
Phải hiểu rằng, tổ chức Đệ Nhất là tổ chức ẩn náu trong bóng tối, âm thầm bảo vệ đất nước.
Cho dù là giá trị của bản thân hay đãi ngộ đối với nhân viên trong tổ chức đều là tốt nhất.
Anh dừng một lát rồi nói tiếp: “Cảm ơn cô đã nói với tôi bí mật quan trọng như vậy, Lý Đại Năng là một người lương thiện, tội của anh ấy không đáng phải chết, cô giúp anh ấy cũng là giúp tôi, cảm ơn cô”.
“Việc này…”
Hai người cảm ơn lẫn nhau, Lâm Doãn Nam lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.
Cô ta vội vàng xua tay: “Không…không có gì, đây đều là việc tôi nên làm mà, thực ra nếu anh không đồng ý uống rượu với tôi thì tôi cũng sẽ…”
“Uống rượu?”
Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo từ sau lưng truyền tới, cắt ngang lời cô ta.
“Lâm Doãn Nam, cô không nghĩ thử xem thân phận của bản thân bây giờ là gì, nửa đêm canh ba lại uống rượu cùng một thằng đàn ông xa lạ, cô rốt cuộc có hiểu phép tắc không vậy, đường đường là nhà họ Lâm lại dạy dỗ ra một cô chủ như cô sao?”
Trong lời nói đầy sự châm biếm và kiêu ngạo.
Quét qua một lượt.
Ánh mắt Vu Kiệt lạnh dần, vừa quay đầu nhìn thấy Long Huy, người đã gặp ở câu lạc bộ Đồ Long hôm qua, gương mặt anh liền trở nên vô cảm.
Lâm Doãn Nam nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Còn chưa đợi Vu Kiệt mở miệng thì cô ta đã bước tới trước mặt Vu Kiệt, lạnh lùng nói: “Liên quan gì tới anh, tôi đi đâu, ở cùng ai, uống rượu cùng ai là tự do của tôi, chẳng liên quan gì tới anh cả”.
“Hơ!”
Một tiếng cười lạnh vang lên, Long Huy hỏi ngược lại: “Sao lại không liên quan tới tôi, Lâm Doãn Nam, cô đừng quên hôn ước giữa hai chúng ta, cuộc liên hôn do bố cô và người lớn trong nhà tôi cùng nhau quyết định”.
“Bây giờ cô là vợ chưa cưới của tôi, sao tôi lại không có quyền quản cô”.
Nói xong, hắn ta chỉ về phía Vu Kiệt: “Còn nữa, cô ra ngoài cùng hắn ta không sợ bị người khác gọi là tiểu tam hả? Cậu Vu đường đường là người đã có bạn gái! Đêm hôm khuya khoắt còn đưa vợ chưa cưới của người khác đi uống rượu, không sợ bị người khác nghe được, hơ, sẽ ngồi lê đôi mách hả?”
“Cái rắm!”
Lâm Doãn Nam mắng một câu: “Hai chúng tôi làm gì cũng không cần anh quản, anh lo chuyện của anh đi!”
Cô ta ngước mắt, lạnh lùng nhìn Long Huy.
Long Huy nhún vai: “Tôi?”
“Hơ!”
Hắn ta hừ nhẹ một tiếng.
“Tôi thấy bây giờ cô nên lo cho mình thật tốt đó!”
“Ăn thẳng nói thật, cây ngay không sợ chết đứng, mày muốn nói gì thì nói”, Vu Kiệt hờ hững nói.
“Có điều…”, Vu Kiệt dừng lại, tầm mắt dán vào món quà trên tay hắn ta, chế giễu: “Ngược lại là mày, chuẩn bị quà đem đến nhà người khác mà bao bì lại xấu như vậy, không sợ bị người ta quét ra khỏi cửa à?”
“Cái gì?”
Bao bì?
Nghe những lời này, Long Huy lập tức cúi đầu quan sát món quà mình mua tới, chỉ nhìn thấy một đường cắt khó hiểu trên bao bì, phá hỏng hoàn toán vẻ đẹp của món quà.
Cái đệch.
Bị xước rồi.
Mất hết mặt mũi trước mặt hai người họ, sắc mặt Long Huy cực kì khó coi: “Khốn kiếp, im miệng cho tao”.
“Sao vậy? Không cho người khác nói?”, Vu Kiệt hỏi lại.
“Mày…”
“Ai vậy, mới sáng sớm đã ở trước của ồn ào”.
Lúc Long Huy định không thèm đếm xỉa, xé rách mặt Vu Kiệt thì một âm thanh kì lạ vang lên bên trong cửa lớn.
Chỉ thấy một phụ nữ trung niên quyến rũ, trang điểm tỉ mỉ, hương nước hoa của nhãn hàng nổi tiếng tỏa ra khắp cơ thể, xinh đẹp động lòng người đang ngáp dài, bước ra ngoài.
Bà ta dụi mắt xua đi cơn buồn ngủ trên khóe mắt, khoảnh khắc đầu tiên ánh mắt dừng trên người Long Huy, hai mắt bà ta lập tức mở to.
“Cậu…cậu Long!”
Ánh mắt bà ta sáng lên.
Người sắp liên hôn với nhà họ Lâm, cậu chủ nhà họ Long nổi tiếng khắp Thiên Thành, Long Huy.
Nghe những lời này, Long Huy lập tức cúi đầu quan sát món quà mình mua tới, chỉ nhìn thấy một đường cắt khó hiểu trên bao bì, phá hỏng hoàn toán vẻ đẹp của món quà.
Cái đệch.
Bị xước rồi.
Mất hết mặt mũi trước mặt hai người họ, sắc mặt Long Huy cực kì khó coi: “Khốn kiếp, im miệng cho tao”.
“Sao vậy? Không cho người khác nói?”, Vu Kiệt hỏi lại.
“Mày…”
“Ai vậy, mới sáng sớm đã ở trước của ồn ào”.
Lúc Long Huy định không thèm đếm xỉa, xé rách mặt Vu Kiệt thì một âm thanh kì lạ vang lên bên trong cửa lớn.
Chỉ thấy một phụ nữ trung niên quyến rũ, trang điểm tỉ mỉ, hương nước hoa của nhãn hàng nổi tiếng tỏa ra khắp cơ thể, xinh đẹp động lòng người đang ngáp dài, bước ra ngoài.
Bà ta dụi mắt xua đi cơn buồn ngủ trên khóe mắt, khoảnh khắc đầu tiên ánh mắt dừng trên người Long Huy, hai mắt bà ta lập tức mở to.
“Cậu…cậu Long!”
Ánh mắt bà ta sáng lên.
Người sắp liên hôn với nhà họ Lâm, cậu chủ nhà họ Long nổi tiếng khắp Thiên Thành, Long Huy.
Giây tiếp theo, người phụ nữ trung niên hình như không chút suy nghĩ nào liền vội vàng tiến lên phía trước, bày ra nụ cười nịnh nọt: “Cậu Long, sao cậu lại tới đây? Nếu cậu tới, chỉ cần nói trước một tiếng là được rồi, sao còn chưa vào trong vậy?”
Nói rồi, bà ta đến trước mặt Long Huy, thái độ hệt cháu trai vừa lộ ra, Lâm Doãn Nam liền cảm thấy mất hết mặt mũi.
Long Huy hừ lạnh chỉ vào Lâm Doãn Nam: “Bà chủ Lâm, còn không phải là vì cô ta sao, đời tư của cô chủ nhà họ Lâm các người thật phức tạp nha, nửa đêm gà gáy không chịu về nhà, cùng thằng đàn ông khác, cô nam quả nữ đi uống rượu, bây giờ mới quay về”.
“Chuyện gì xảy ra sau khi uống rượu, nếu như đào sâu hơn, hừ!”
“Lẽ nào gia giáo của nhà họ Lâm là như thế này?”
“Cái gì?”
Vừa nghe Long Huy nói, thím hai của Lâm Doãn Nam, Lưu Mai lập tức đanh mặt, trừng Lâm Doãn Nam, đồng thời cũng nhìn Vu Kiệt đang đứng cạnh cô ta, tự nhiên liền xem anh là người đàn ông xa lạ đó.
Liên hôn giữa hai nhà Long Lâm sắp diễn ra.
Thế lực nhà họ Long, nhà họ Lâm không thể đắc tội.
Thời điểm then chốt lại đi uống rượu cùng một tên đàn ông lạ mặt, chẳng phải gây thêm phiền phức cho gia tộc sao?
Nghĩ vậy, Lưu Mai nói bằng giọng khó nghe: “Lâm Doãn Nam, cháu ăn gan hùm mật báo hả? Cho cháu ra ngoài chơi một ngày cháu liền chơi như vậy?”
“Qua đây mau, giải thích rõ ràng chuyện này đi!”
“Nhanh!”
----------------------------