"Mày đã đắc tội cậu chủ của tổ chức Yamaguchi, mày chết chắc rồi!"
"Gần đây sao có nhiều kẻ có mắt như mù quá vậy. Mấy thứ vô danh tiểu tốt này cũng dám tìm đến đây!"
Đám võ sĩ đó thi nhau cười nhạo, ánh mắt lộ rõ sự khinh bỉ.
Nghe thấy những lời nói chế giễu này, Vu Kiệt nhìn chằm chằm logo của tổ chức Yamaguchi trên đồng phục của đối phương.
Trong đầu anh cũng chợt nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua.
Hai người truyền thừa võ thuật đã bị võ sĩ của tổ chức Yamaguchi đánh trọng thương, bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện!
Trong phút chốc, cơn giận trong lòng anh bỗng bùng cháy.
"Người của tổ chức Yamaguchi, hành sự không có quy tắc, không có pháp luật gì cả sao?"
Vu Kiệt trầm giọng nói.
Khi đám võ sĩ đứng xung quanh nghe thấy những lời của Vu Kiệt, ai nấy cũng đều bật cười.
"Này, não mày úng nước rồi đấy à? Ở Đông Thành này, tổ chức Yamaguchi bọn tao chính là trời!"
Một võ sĩ chế nhạo, sau đó hắn ta định đưa tay ra, chuẩn bị túm tóc Vu Kiệt.
Đột nhiên.
Vu Kiệt trực tiếp dùng một tay túm lấy cánh tay của tên võ sĩ đó.
Tên võ sĩ này bỗng ngây người, có chút kinh ngạc nhìn Vu Kiệt.
Hắn ta cố gắng vùng vẫy, nhưng lại phát hiện tay mình giống như bị một chiếc kìm kẹp chặt, không cử động được.
Vu Kiệt lạnh giọng nói: "Nếu như trời này làm những chuyện không giống con người, vậy thì tao sẽ chọc thủng trời!"
Dứt lời, cổ tay Vu Kiệt vặn mạnh một cái.
"Rắc!"
Một âm thanh vang dội lập tức khiến cả đại sảnh trở nên yên lặng.
Chỉ thấy cánh tay của võ sĩ này bị vặn một trăm tám mươi độ theo chiều kim đồng hồ.
Các xương bên trong đều bị bẻ gãy, cả cánh tay gục xuống mềm nhũn.
"A!!!"
Tiếp đó tên võ sĩ này bỗng cảm thấy đau đớn, điên cuồng gào rú.
Sắc mặt hắn ta trở nên trắng bệch, mồ hôi chảy xuống như mưa.
Thân thể cũng không thể chống đỡ được nữa, hắn ta trực tiếp ngã xuống đất, kêu la cực kỳ đau khổ.
Vu Kiệt nhấc chân giẫm lên ngực hắn ta hét lớn: "Còn ai cảm thấy mình là trời nữa, bước ra đây!"
Trong phút chốc, hiện trường bỗng lặng như từ.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm miệng nhìn Vu Kiệt, kinh hoảng tột độ.
Phải biết rằng, ở Đông Thành này, bất kể bọn họ ở đâu thì cũng không có ai dám ngăn cản bọn họ cả.
Danh hiệu của tổ chức Yamaguchi gần như có thể muốn làm gì thì làm, thích làm xằng làm bậy gì cũng được.
Nhưng bây giờ, người đàn ông trước mặt này không hề sợ hãi, ngược lại còn không ngừng nói những lời khiêu khích.
Tất cả họ đều cảm thấy đây giống như một giấc mơ.