Chương 247: Cuộc họp gia đình
Năm giờ chiều, trong tứ hợp viện nhà họ Lý đặt một chiếc bàn lớn màu đỏ, đầu bếp trưởng tự mình nấu một bàn đồ ăn.
Đây là quy tắc được lưu truyền từ đời này sang đời khác của dòng họ Lý, mỗi khi họ hàng trong gia đình tụ tập thì, mùa hè ăn trong vườn, mùa đông cả nhà quây quần ăn thịt nướng bên bếp lửa.
Bây giờ đang là mùa hè nên ông cụ Lý bày tiệc ở ngoài sân.
Khi hoàng hôn dần bị bóng đêm bao trùm, những ngọn đèn màu ấm áp treo trên tường cao trong sân cũng lần lượt sáng lên, nhìn ra xa, giống như một con rồng đang vây kín tứ hợp viện.
Vu Kiệt thay một bộ quần áo đơn giản và giúp người giúp việc dọn dẹp sân vườn, sắp sếp bàn ghế, việc anh chủ động giúp đỡ cũng khiến đám người làm nhà họ Lý cảm thấy được tôn trọng và gần gũi với người cháu trai đích tôn này hơn.
“Lúc này rồi sao vẫn còn chưa tới vậy?”
Lý Nam ngồi trên xe lăn hỏi.
Ban ngày, Vu Kiệt đề nghị giúp ông ấy chữa khỏi đôi chân nhưng Lý Nam vẫn từ chối, lí do chủ yếu là có thể nghỉ ngơi thêm một thời gian, ông ấy muốn đôi chân mình từ từ hồi phục.
Cũng đúng lúc này, quản gia của nhà họ Lý đột nhiên từ ngoài cửa bước vào, đi đến bên cạnh Lý Nam: “Ông Nam, điện thoại của ông Mục không gọi được, chuyện này... buổi tiệc sắp sửa bắt đầu rồi, phải làm thế nào ạ?”
“Lão Mục à?”
Lý Nam nhàn nhạt cười: “Lão Mục này, quy củ quá, tôi nghĩ có lẽ ông ta làm việc đến mụ mị đầu óc luôn rồi, tôi...”
Ông ấy đang định bảo quản gia phái người đến thư viện nơi lão Mục làm việc gọi ông ta về thì nghĩ lại, do dự một chút, liền kêu quản gia đẩy mình đến bên cạnh ông cụ Lý.
“Bố!”
“Ừ, nói đi!”
“Lão Mục vẫn còn đang làm việc ở thư viện, con nghĩ để Tiểu Kiệt đến đó một chuyến!”
“Để Tiểu Kiệt đi...”, ông cụ Lý hơi nhướng mày, giây tiếp theo, ông lập tức hiểu được ý định của Lý Nam.
“Con muốn xem Tiểu Mục có thể giúp gì cho Tiểu Kiệt đúng không, kinh nghiệm của cậu ta trong những năm vừa qua quả thật đối với bất kì người cùng tuổi nào, đều là quá khó khăn”.
Ông cụ Lý hỏi.
“Vâng thư bố!”
“Ừ, con nói có lý, cứ như vậy đi!”
“Vâng, con sẽ để Cẩm Tú đi với Tiểu Kiệt!”
Nói xong, Lý Nam bảo người quản gia nói cho Dương Cẩm Tú biết ý định của ông ấy.
Vài phút sau, Vu Kiệt mua ít đồ uống từ bên ngoài quay lại, vừa định bước vào sân thì nhìn thấy Dương Cẩm Tú đi ra.
“Anh...”
“Sao vậy?”, Vu Kiệt dừng lại bước chân.
Dương Cẩm Tú nói: “Chú Nam bảo chúng ta đến thư viện ở trung tâm thành phố đón dượng hai!”
“Dượng hai?”
“...”, Vu Kiệt.
Đây là điều mà Vu Kiệt không nghĩ tới.
“Vâng, chú Nam nói công việc của dượng hai ở thư viện hơi đặc biệt, lúc làm việc luôn tắt điện thoại, đến bây giờ vẫn chưa bật lên, không thể liên lạc được, thế nên bảo chúng ta qua đó đón”.
“Vậy sao...”
Nghe vậy, Vu Kiệt cũng không nghĩ nhiều mà nói: “Được, chúng ta đi thôi”.
Sau khi trở về, Vu Kiệt coi mình như người của nhà họ Lý, chuyện nhỏ như vậy đương nhiên anh sẽ không từ chối, dù gì cũng là người một nhà.
Ngay sau đó, họ đến một thư viện lớn ở trung tâm thành phố.
...
....
Thư viện thủ đô chứa đựng tất cả những tác phẩm học thuật nổi tiếng ở cả trong và ngoài thủ đô, thậm chí là trên thế giới, các loại sách về tư tưởng triết học, di tích văn hóa khoa học, nhiều tài liệu quý, đến tiểu thuyết trực tuyến và đề thi tuyển sinh đại học đều có.
Đặc biệt là nơi tấc đấc tấc vàng như thủ đô, nơi mọi người thích học tập hơn so với những thành phố khác, cứ đến thứ bảy và chủ nhật, thư viện thủ đô gần như chật kín người.
May mắn bây giờ là buổi tối, nhiều người đã bắt đầu lần lượt ra về.
25 phút sau, Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú cùng nhau đến thư viện thủ đô, nhìn dòng người qua lại đông đúc, Dương Cẩm Tú nói với Vu Kiệt: “Anh à, không thì anh vào trong ngồi một lát, nghe quản gia nói muốn tìm được dượng hai thì phải tìm được quản lý thư viện trước”.
Hai người chưa từng nhìn thấy chồng của cô hai của nhà họ Lý, người cô hai này được mệnh danh người kế thừa bộ kinh tế trong tương lai.
“Ừ... được!”
Vu Kiệt gật đầu, sau đó Dương Cẩm Tú vượt qua đám đông và đi đến một văn phòng.
Ngước nhìn những cuốn sách thơm mùi giấy đặt trên quầy, Vu Kiệt xúc động không thể giải thích được.
“Nhiều năm đã trôi qua, mình dường như chưa từng chạm vào cuốn sách nào...”
Khi còn nhỏ, các giáo viên ở quê đều là những người hiểu biết lõm bõm, đặc biệt là những giáo viên ở Giang Thành, đều là sinh viện đại học tốt nghiệp loại bình thường hoặc kém, những trường đại học đó không có lí lịch gì, tốt nghiệp xong thì bị điều về quê dạy học, lương không nhiều, học sinh ở quê thì nghịch ngợm, mỗi ngày đến lớp giống như đi làm, chỉ làm cho có.
Tuy nhiên, thành tích của Vu Kiệt luôn đứng top 3 của lớp.
Nếu không phải vụ việc xảy ra vào năm ba trung học, e rằng... anh cũng đã trở thành người của đại học Cảng Thành rồi.
Bất giác, anh chú ý đến một cuốn sách đề thi trên quầy trong vài phút.
Đột nhiên, có một giọng nói vang lên bên cạnh anh.
“Anh bạn trẻ, xem đề thi à?”
“Uhm...”, Vu Kiệt khẽ giật mình, người nói là một người đàn ông trung niên, thân hình gầy gò nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, nhìn Vu Kiệt hờ hững, khóe miệng nở nụ cười.
“Không xem!”, Vu Kiệt lắc đầu.
“Không xem đề à, vậy thì thật đáng tiếc”, người đàn ông trung niên chỉ vào bộ đề và nói: “Bộ câu hỏi năm nay vừa hay có 80% nội dung trong đề thi tuyển sinh đại học của chúng ta, trẻ em ở thủ đô chúng ta đều đã gặp may, đạt được rất nhiều kết quả tốt!”
“Xem dáng vẻ cậu, hình như rất lâu rồi không đọc sách đúng không!”, người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt.
Vu Kiệt cúi đầu, tò mò hỏi: “Cái này ông cũng nhìn ra được sao?”
Người đàn ông trung niên vẫn cười và nói: “Đương nhiên rồi, người thường xuyên đọc sách, ánh mắt tràn đầy tự tin, không sợ hãi, không bao giờ hoang mang, rất vững vàng!”
Ngay khi những lời này nói ra, trong lòng Vu Kiệt... khẽ động.
“Ông nhìn ra được sự mờ mịt của tôi...”
“Cậu không mờ mịt!”, người đàn ông trung niên chỉ vào mắt Vu Kiệt: “Nhưng ánh mắt cậu nói cho tôi biết, tương lai cậu không biết nên làm gì”.
“Làm gì...”
Vu Kiệt lẩm bẩm, trong lòng có một giọng nói không thể giải thích được, có vẻ tán thành nó, không ngừng truyền đến.
Anh thực sự không biết mình nên làm gì.
Rời khỏi Lang Nha, anh em mất, bố mẹ nuôi từ nhỏ đã từ giã cõi đời, anh cả cũng có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.
Còn anh thì sao...
Anh có Dương Cẩm Tú!
Cũng quay trở lại nhà họ Lý.
Sau đó, kết hôn, sinh con?
Sống một cuộc sống như người bình thường.
Sống cuộc sống mà anh luôn muốn.
Nhưng đây có thực sự là cuộc sống mà anh mơ ước không?
Anh muốn làm gì?
Anh ngẩng đầu, muốn hỏi thêm một câu nữa nhưng không ngờ người đàn ông trung niên kia đã xoay người rời đi xa, anh đuổi theo.
Người đàn ông trung niên không biết Vu Kiệt đang đuổi theo mình, ông ấy bình tĩnh đi giữa đám đông ồn ào, như tách mình ra khỏi thế giới, đột nhiên, ông ấy nhìn thấy có người đi ngang qua trước mặt mình, tiện tay ném quyển sách trên mặt đất.
“Quyển sách vớ vẩn, lãng phí thời gian của ông đây!”
Người đàn ông trung niên khẽ giật mình, cúi xuống nhặt sách lên.
Nhìn cuốn sách bám đầy bụi trên tay, ông ta thở dài: “Sách không có hay hay dở, chỉ có người đọc sách có thể thấy được sự tinh tế của cuốn sách hay không thôi, than ôi, thật đáng tiếc!”
Ông ấy vừa nói thì người đàn ông vừa ném sách lập tức quay đầu lại, nheo mắt, xấu xa nói: “Lão già khốn kiếp, ông bảo ai không hiểu đống sách rách nát này, ai không có học thức?”
Ngay sau đó, hắn ta lập tức lao tới, giơ nắm đấm lên dữ dội đánh thẳng vào mặt người đàn ông trung niên.
“Bốp!”
Người đàn ông trung niên!
Mục Vực!
Ngã xuống đất!
----------------------------