Mục lục
Đệ nhất Lang Vương – Vu Kiệt (Truyện full tác giả: Thái Tú)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Một câu hỏi, có đau không?  

 

Phát ra từ miệng Ngô Vĩ.  

 

Nỗi đau thể xác làm sao có thể so sánh được với nỗi đau tâm hồn chứ.  

 

Vì người phụ nữ này, Ngô Vĩ đã đã tranh cãi với bố mình một trận và trở thành một người đàn ông cặn bã, vợ trước chưa mất được bao lâu thì ông ta đã cưới vợ mới, danh tiếng tụt dốc không phanh, còn bị người ta chỉ trỏ nói xấu sau lưng.  

 

Vì người phụ nữ này, ngay cả thời gian ở cùng con gái ông ta còn không có, mối quan hệ giữa hai bố con đột nhiên trở nên vô cùng lạnh nhạt.  

 

Vì người phụ nữ này, ông ta đã mất đi người bố đáng kính và đứa con gái yêu quý, tình cảm gia đình ban đầu bỗng chốc tan tành trong chốc lát.  

 

Mà bây giờ, hiện thực nói cho ông ta biết, người phụ nữ mà ông ta đã nâng niu bằng cả tính mạng và tình yêu, đã lén lút dùng tiền của ông ta để nuôi một thằng trai bao, sống trong biệt thự mà ông ta mua cho con gái mình, mỗi đêm cô ta đều ôm ấp một thằng đàn ông khác.  

 

Haha!  

 

Đối với một người đàn ông mà nói, đây là nỗi đau không thể nào chịu đựng được!  

 

Đau gấp ngàn lần nỗi đau thể xác.  

 

Có đau không?  

 

Hứa Thu không dám trả lời, cả người run bần bật, máu từ trên trán chảy xuống nóng ran, cô ta nhận ra rằng, người đàn ông tên Ngô Vĩ hiện tại đang đứng trước mặt cô ta sẽ không bao giờ hạ thủ lưu tình với cô ta.  

 

Thấy Hứa Thu không trả lời.  

 

Ngô Vĩ lặp lại hành động lúc nãy, tiếp tục túm đầu cô ta đập vào tường.  

 

"Tôi hỏi cô đấy! Có đau không?"  

 

"Bộp".  

 

Hình như các bức tường của bệnh viện đều đang rung chuyển.  

 

Đừng bao giờ chạm vào giới hạn cuối cùng của một người đàn ông, bởi vì bạn không thể biết được, khi một người đàn ông mất đi lý trí thì họ sẽ làm ra những loại chuyện khủng khiếp như thế nào.  

 

Đừng quên, những kẻ sát nhân đáng sợ nhất trên thế giới này đều là đàn ông!  

 

Hứa Thu sợ đến mức ôm chặt đầu: "Đau...đau quá..."  

 

"Đau?"  

 

Ngô Vĩ: "Cô vẫn biết đau sao?"  

 

Nói xong, ông ta lại tiếp tục đập đầu Hứa Thu vào tường.  

 

"Bộp".  

 

Phát thứ ba.  

 

Hứa Thu choáng váng, cơn đau kịch liệt xen lẫn vết thương trên trán, máu tuôn ra ngày càng nhiều.  

 

Hứa Thu: "Ông...rốt cuộc ông muốn gì?"  

 

Ánh mắt Ngô Vĩ lạnh lùng: "Nói cho tôi biết, cậu Vu đã đi đâu?"  

 

Ngô Vĩ là một người có sự phân biệt rạch ròi giữa thiện và ác, sau khi nghe Lưu Hổ nói Vu Kiệt đã cứu mạng bố và con gái mình, ông ta đã thay đổi thái độ. Sau lần nghe điện thoại biết được những chuyện xảy ra trong quán bar, ông ta đã lập tức hiểu ra, sáng nay những người đem theo lệnh bắt giữ đến đưa Vu Kiệt đi không phải người của cục cảnh sát, mà là người của Hứa Long.  

 

Nhưng điều khiến ông ta ngạc nhiên là, sau vô số lần điều tra và xác định, ông ta không hề nhận được chút thông tin nào liên quan đến Vu Kiệt cả.  

 

Những người bắt giữ Vu Kiệt trong quán bar đều đã tìm thấy.  

 

Nhưng lại không tìm thấy Vu Kiệt.  

 

Không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể tìm Hứa Thu để lấy tin tức của Vu Kiệt.  

 

"Vu Kiệt?"  

 

Hứa Thu đột nhiên mở mắt ra: "Ông...ông tới tìm tôi là vì hắn ta?"  

 

Cô ta chợt nhận ra điều này.  

 

Ngô Vĩ híp mắt: "Đồ tiện nhân, nhanh nói cho tôi biết, cậu ấy ở đâu?"  

 

Hứa Thu không đáp, ngược lại sau khi nhìn thấy thái độ của Ngô Vĩ, sự sợ hãi trong mắt cô ta lập tức trở nên u ám.  

 

Cô ta cười khẩy một tiếng.  

 

Giống như đang chế giễu Ngô Vĩ, đồng thời cũng châm biếm chính mình.  

 

"Ngô Vĩ ơi à Ngô Vĩ, đêm qua hắn đã ngủ với con gái ruột của ông đấy, giờ ông còn đi tìm hắn sao?"  

 

"Não ông bị úng nước rồi hay là chê mặt mình còn chưa đủ dày thế?"  

 

"Thấy bản thân ông chưa đủ kinh tởm sao"  

 

Xoẹt!  

 

Sắc mặt Ngô Vĩ đột nhiên tối sầm lại, vô cùng hung tợn, sau đó ông ta nâng đầu Hứa Thu lên, một đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Thu.  

 

"Tôi khuyên cô đừng nói nhảm với tôi, đồ tiện nhân, chuyện giữa tôi và cô không kết thúc đơn giản như vậy đâu, cô tưởng tôi đánh cô một trận là xong rồi sao? Cô sai rồi, tôi sẽ giữ cô lại, giày vò cô đến chết thì thôi".  

 

"Cắm một chiếc sừng dài như vậy lên đầu tôi, tôi sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu”.  

 

"Bây giờ, tôi cho cô ba phút, nhanh nói cho tôi biết tung tích và chỗ ở hiện tại của Vu Kiệt, nếu không cô có tin hiện tại tôi sẽ khiến thằng em trai của cô chết trong tù không!"  

 

"Ông…"  

 

Hứa Thu nhướng mày: "Ông uy hiếp tôi?"  

 

Ngô Vĩ: "Cô nghĩ sao?"  

 

"Thú vị không, Ngô Vĩ? Ông tưởng mình là gia chủ của một gia tộc hạng hai, thì có thể ở Lạc Thành một tay che trời sao? Ông nghĩ em trai tôi sẽ bị ông giết chết sao?"  

 

"Ông xem thường nó quá rồi đấy!"  

 

"Ồ?"  

 

Ngô Vĩ nhún vai: "Vậy sao?"  



Ông ta đẩy Hứa Thu ngã xuống đất: "Lẽ nào thằng nhóc đó còn có thể ra tù được sao? Hứa Thu, cô đang nằm mơ đấy à? Một thằng xã hội đen quèn như em trai cô, nếu không phải nhờ có tôi luôn âm thầm tìm người giúp hắn, dựa vào những chuyện mà hắn đã làm cũng đủ khiến hắn bị xử bắn mười mấy lần rồi!" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK