Chương 551: Súng bắn tỉa
La Sát là một danh hiệu.
Một loại danh hiệu tương tự như y thánh võ thánh, là lời khen ngợi khi được công nhận về sức mạnh.
Mà trong giới sát thủ, thông thường chỉ có sát thủ cấp hóa kình thuận lợi hoàn thành mười nhiệm vụ cấp S mới có thể có được danh hiệu La Sát.
Mỗi một nhiệm vụ cấp S trong giới sát thủ đều đồng nghĩa với cái chết, bởi vì mục tiêu cuối cùng trong nhiệm vụ đó đều là những người có thân phận cao quý, bên cạnh luôn có đến mấy ngàn tên vệ sĩ có trình độ cao, đừng nói là đến gần mục tiêu, ngay cả mỗi một bữa ăn cũng luôn được giám sát chặt chẽ, chưa có người nào có thể ở trong tình huống này hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo cả.
Cho nên, mỗi một tên sát thủ cấp hóa kình đạt được danh hiệu La Sát đều được tất cả các thế lực trong giới sát thủ tranh tranh nhau thu hút, cho dù là tộc Thánh Đường đã tồn tại rất lâu năm cũng chỉ có mười tên sát thủ cấp hóa kình.
Lần này, bọn họ đã phái ra năm người.
Một người làm mồi nhử, cầm Tâm Liên thu hút sự chú ý của mục tiêu.
Bốn người còn lại, sau khi điện thoại được kết nối thì lập tức dùng kỹ thuật tập trung vào vị trí của cô chủ, sau đó nhanh chóng tiếp cận vị trí.
Nói cách khác...
Ngay khi chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa thì vị trí của Vu Kiệt đã bị bại lộ.
Khi Lỗ Phi Nhã hô lên một tiếng, có nghĩa là ra tay giải quyết.
Tất cả các ám hiệu bí mật đều ở trong suy đoán, giấu trong những lời trông có vẻ rất bình thường nhưng khi người của tộc Thánh Đường nghe được thì lại khác.
Đây lại là một bộ tộc cực kì am hiểu phân tích ám hiệu.
Âm thanh vang vọng trong không khí.
Lỗ Phi Nhã vừa dứt lời, Vu Kiệt lập tức cảm nhận được bốn luồng sát ý cực mạnh đang đến gần, tốc độ rất nhanh.
Một tay anh lần về phía bên hông, chiếc dao găm của Lang Vương khẽ run lên, nằm gọn trong tay anh.
Một giây sau, Vu Kiệt lập tức kề dao lên cổ Lỗ Phi Nhã, bắt đầu cứa xuống.
Nói được thì làm được!
Dám giở trò với mình, tự tìm đường chết.
Nhưng…
Ngay khi chiếc dao găm sắc bén sắp theo dấu vết của ngày hôm qua tiếp tục cứa sâu vào cổ Lỗ Phi Nhã!
Thì một tiếng súng bỗng vang lên!
"Đoằng!"
Một viên đạn từ phía sau bay đến.
Vu Kiệt nhíu mày, bỏ qua cơ hội này, xoay người né đạn.
Viên đạn đâm vào cây, để lại một dấu vết bên cạnh đầu của Lỗ Phi Nhã.
La Sát nổ súng luôn khống chế đạn một cách chính xác, đây là điều mà rất nhiều người không thể sánh được.
Lỗ Phi Nhã không có một chút gì gọi là hoảng hốt, cô ta rất bình tĩnh, sắc mặt bình tĩnh này thậm chí còn giấu một chút cao ngạo, giống như chủ nhân nhìn thấy con chuột đồng trong chậu chạy tới chạy lui, hưởng thụ quá trình một con mồi chạy trốn, mặc mình truy đuổi.
"Chết tiệt!"
Vị trí ẩn náu đã bị phát hiện, Vu Kiệt rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nhận ra cuộc điện thoại lúc nãy chính là cái bẫy, anh sa bẫy rồi.
Nhưng mà lúc này hối hận thì cũng đã quá muộn, xem ra đối phương không có quá nhiều người, anh xoay người trốn dưới một cây lớn, tuyết trắng mênh mông là vị trí cực kỳ có lợi, Vu Kiệt lập tức rời khỏi chỗ ẩn náu ba mươi mét, nhanh chóng phóng hóa kình ra bao vây khắp xung quanh.
Tổng cộng có bốn người.
Đã xông vào vị trí ẩn náu ban đầu.
Anh cầm kính viễn vọng nhìn về phía khe vực núi Tuyết, người đàn ông cầm Tâm Liên trong tay cũng đang vội vã chạy đến nơi này.
"Là một phe với nhau!"
Vu Kiệt nheo mắt lại.
Sử dụng Tâm Liên làm mục tiêu thu hút sự chú ý của anh, khiến anh xem nhẹ vị trí gần chỗ ẩn náu.
Thủ đoạn rất hay!
Trước đống lửa, bốn người đàn ông che mặt nạ, có danh hiệu La Sát nhanh chóng đi tới trước mặt Lỗ Phi Nhã.
Hai người cầm súng phụ trách yểm trợ, còn những người khác vội vàng cởi dây thừng thả Lỗ Phi Nhã từ trên cây xuống.
"Cô chủ, chúng tôi đến muộn rồi, xin cô trị tội".
Hai người sau khi cởi trói cho Lỗ Phi Nhã xong, vội vàng quỳ một đầu gối xuống đất.
Suốt một đêm bị trói, chịu đựng gió rét nên hiện tại cô ta có chút mệt mỏi và yếu ớt, sắc mặt trắng bệnh bị đóng băng đến cứng ngắc.
Nhưng dù là như vậy.
Lỗ Phi Nhã vẫn đứng thẳng tại chỗ như trước, không cần bất cứ kẻ nào nâng đỡ.
Cô nheo mắt lại: "Bây giờ còn chưa phải lúc để trị tội, Tâm Liên ở đâu?"
Một người trả lời: "Trong tay Lão Ngũ, cậu ta đang trên đường tới đây".
Lỗ Phi Nhã giận dữ nói: "Ngu xuẩn, anh để Lão Ngũ đi đối mặt với Lang Vương Hoa Hạ, anh muốn cậu ta chết sao?”
"Cái gì?"
Lời này vừa dứt, sắc mặt bốn tên La Sát bỗng tái mét, vô cùng khiếp sợ.
Đồng tử đột nhiên co rút lại, nỗi sợ hãi ngày càng dâng lên.
Lang Vương…Hoa Hạ!
"Chuyện…chuyện này làm sao có thể?”
"Lang Vương Hoa Hạ? Tên đó là Lang Vương Hoa Hạ?”
"Lang Vương Hoa Hạ không phải bị nhốt trong tù, vì chuyện năm năm trước vượt biên gây chiến sao? Sao có thể xuất hiện ở đây được chứ?”
Trong giới sát thủ, bốn người này là một trong số ít có được danh xưng La Sát, bọn họ đương nhiên biết Lang Vương Hoa Hạ.
Danh hiệu lưỡi dao sắc bén của Tổ quốc, có tên tuổi vang dội.
Năm năm trước, hai chữ Lang Vương là điều cấm kỵ, là một tuyên ngôn tượng trưng cho thần chết, là một ngọn núi Thái Sơn cao ngất ngưởng đứng giữa hai đại giới, khiến những kẻ xâm phạm vừa nghe thấy đã sợ mất mật.
Hơn nữa, năm năm trước, sau khi Lang Vương vào tù, nhân tài của hai đại giới mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thoi thóp mà sống tiếp.
Khó khăn lắm mới có được cuộc sống an bình ổn định, không ai dám để người của hai đại giới phải đối đãi trịnh trọng như vậy.
Nhưng bây giờ…
Vị cô chủ của tộc Thánh Đường này lại nói cho bọn họ biết, mục tiêu vừa rồi bị bọn họ bắn, lại chính là…Lang Vương Hoa Hạ?
Người đàn ông đó...trở lại rồi.
Một tên trong số đó ngẩng đầu lên, sắc mặt hoảng hốt: "Cô chủ, cô nói...mục tiêu chính là Lang Vương?”
Ánh mắt Lỗ Phi Nhã lạnh lùng: "Các người nghĩ không sai, lần này mục tiêu nhiệm vụ trị giá một trăm triệu chính là Lang Vương Hoa Hạ trong truyền thuyết, mục đích của hắn là Tâm Liên, lập tức bảo Lão Ngũ tìm chỗ ẩn nấp, không được để bị bắt”.
"Vâng".
Nghe thấy mệnh lệnh.
Biết danh tính thực sự của mục tiêu.
Bốn tên La Sát đã vô cùng khiếp sợ.
Nhưng rất nhanh, sự hưng phấn trong lòng lại chợt trỗi dậy.
Vô cùng hưng phấn.
Lúc này Lang Vương chỉ có một mình, hơn nữa còn chiến đấu ở chỗ bản thân không quen thuộc, cộng với thời gian năm năm trong tù, kỹ năng và sức mạnh chiến đấu tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng, Lang Vương bây giờ, còn có thể dũng cảm ứng chiến như trước kia sao?
Thủ đoạn rất hay!
Trước đống lửa, bốn người đàn ông che mặt nạ, có danh hiệu La Sát nhanh chóng đi tới trước mặt Lỗ Phi Nhã.
Hai người cầm súng phụ trách yểm trợ, còn những người khác vội vàng cởi dây thừng thả Lỗ Phi Nhã từ trên cây xuống.
"Cô chủ, chúng tôi đến muộn rồi, xin cô trị tội".
Hai người sau khi cởi trói cho Lỗ Phi Nhã xong, vội vàng quỳ một đầu gối xuống đất.
Suốt một đêm bị trói, chịu đựng gió rét nên hiện tại cô ta có chút mệt mỏi và yếu ớt, sắc mặt trắng bệnh bị đóng băng đến cứng ngắc.
Nhưng dù là như vậy.
Lỗ Phi Nhã vẫn đứng thẳng tại chỗ như trước, không cần bất cứ kẻ nào nâng đỡ.
Cô nheo mắt lại: "Bây giờ còn chưa phải lúc để trị tội, Tâm Liên ở đâu?"
Một người trả lời: "Trong tay Lão Ngũ, cậu ta đang trên đường tới đây".
Lỗ Phi Nhã giận dữ nói: "Ngu xuẩn, anh để Lão Ngũ đi đối mặt với Lang Vương Hoa Hạ, anh muốn cậu ta chết sao?”
"Cái gì?"
Lời này vừa dứt, sắc mặt bốn tên La Sát bỗng tái mét, vô cùng khiếp sợ.
Đồng tử đột nhiên co rút lại, nỗi sợ hãi ngày càng dâng lên.
Lang Vương…Hoa Hạ!
"Chuyện…chuyện này làm sao có thể?”
"Lang Vương Hoa Hạ? Tên đó là Lang Vương Hoa Hạ?”
"Lang Vương Hoa Hạ không phải bị nhốt trong tù, vì chuyện năm năm trước vượt biên gây chiến sao? Sao có thể xuất hiện ở đây được chứ?”
Trong giới sát thủ, bốn người này là một trong số ít có được danh xưng La Sát, bọn họ đương nhiên biết Lang Vương Hoa Hạ.
Danh hiệu lưỡi dao sắc bén của Tổ quốc, có tên tuổi vang dội.
Năm năm trước, hai chữ Lang Vương là điều cấm kỵ, là một tuyên ngôn tượng trưng cho thần chết, là một ngọn núi Thái Sơn cao ngất ngưởng đứng giữa hai đại giới, khiến những kẻ xâm phạm vừa nghe thấy đã sợ mất mật.
Hơn nữa, năm năm trước, sau khi Lang Vương vào tù, nhân tài của hai đại giới mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thoi thóp mà sống tiếp.
Khó khăn lắm mới có được cuộc sống an bình ổn định, không ai dám để người của hai đại giới phải đối đãi trịnh trọng như vậy.
Nhưng bây giờ…
Vị cô chủ của tộc Thánh Đường này lại nói cho bọn họ biết, mục tiêu vừa rồi bị bọn họ bắn, lại chính là…Lang Vương Hoa Hạ?
Người đàn ông đó...trở lại rồi.
Một tên trong số đó ngẩng đầu lên, sắc mặt hoảng hốt: "Cô chủ, cô nói...mục tiêu chính là Lang Vương?”
Ánh mắt Lỗ Phi Nhã lạnh lùng: "Các người nghĩ không sai, lần này mục tiêu nhiệm vụ trị giá một trăm triệu chính là Lang Vương Hoa Hạ trong truyền thuyết, mục đích của hắn là Tâm Liên, lập tức bảo Lão Ngũ tìm chỗ ẩn nấp, không được để bị bắt”.
"Vâng".
Nghe thấy mệnh lệnh.
Biết danh tính thực sự của mục tiêu.
Bốn tên La Sát đã vô cùng khiếp sợ.
Nhưng rất nhanh, sự hưng phấn trong lòng lại chợt trỗi dậy.
Vô cùng hưng phấn.
Lúc này Lang Vương chỉ có một mình, hơn nữa còn chiến đấu ở chỗ bản thân không quen thuộc, cộng với thời gian năm năm trong tù, kỹ năng và sức mạnh chiến đấu tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng, Lang Vương bây giờ, còn có thể dũng cảm ứng chiến như trước kia sao?
Nếu hôm nay bọn họ giết được Lang Vương, một khi thân phận được công bố ra ngoài, không chỉ có thể gây sự chú ý mà còn khiến cho hai đại giới dậy sóng và có thể giúp phe phái của bọn họ giành được những thành tựu xuất sắc ở tộc Thánh Đường.
Đến lúc đó chuyện cô chủ Lỗ Phi Nhã kế thừa gia tộc…là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nghĩ đến chuyện này, cả bốn người lập tức tập trung toàn bộ chú ý vào vị trí Vu Kiệt biến mất.
Bốn khẩu súng.
Bốn lỗ đen như mực vững vàng nhắm chuẩn vào mỗi một vị trí.
Ngay cả một giọt sương cũng hoàn toàn nằm gọn trong tầm ngắn của bốn tên La Sát.
Giờ phút này, Lỗ Phi Nhã đã được La Sát của gia tộc bảo vệ, khóe môi cô ta nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
“Vu Kiệt!”
"Lần này tôi thật sự muốn xem thử, anh làm sao chế ngự được tôi?"
"Rời khỏi biên giới Hoa Hạ, cho dù có là Lang Vương thì đi tới nơi tuyết rơi dày đặc này cũng chỉ là một con chó nhỏ mà thôi, tộc Thánh Đường chúng tôi chính là tộc sát thủ thiện chiến nhất ở Tuyết Thiên, anh…xong đời rồi!"
Vu Kiệt thật sự đã xong đời rồi sao?
Đã từng có rất nhiều người nói điều này với Vu Kiệt.
Nói những lời trù ẻo ác độc như vậy.
Nhưng mỗi lần đến cuối cùng, kết quả luôn giống nhau đến kinh ngạc.
Vu Kiệt chậm rãi lấy ba lô sau lưng xuống, chiếc ba lô mà ngay cả khi đi ngủ anh cũng không hề bỏ ra, nhờ đống tuyết che giấu, anh đổ toàn bộ các linh kiện của súng bắn tỉa có độ chính xác cao ra.
Lắp ráp hoàn tất!
Cuối cùng Vu Kiệt gắn ống ngắm vào rồi nạp đạn!
"Sát thủ sao?"
Anh siết chặt súng bắn tỉa trong tay, khẩu súng này luôn bầu bạn với anh...là vũ khí của sự nghiệp quân sự!
Anh nhẹ nhàng thổi...vuốt ve nó.
Vu Kiệt có chút cảm khái: "Bạn cũ, trận chiến cuối cùng, đã sẵn sàng chưa?"
Chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Thì chúng ta bắt đầu thôi.
Kết thúc sớm.
Rồi về nhà.
Cứu ông nội!
----------------------------