Chương 433: Cái kết của Owen(3)
Trong phút chốc, tất cả nhân viên bảo vệ của khách sạn đồng loạt nhận được lệnh, dùng tốc độ nhanh nhất đến sảnh.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó chính là bao vây sảnh, nhốt hai tên giao hàng dám ra tay với cậu Owen lại.
Kể cả một con ruồi cũng đừng hòng bay ra ngoài.
Từ sau ngày hôm qua, được nhìn thấy cảnh tượng chủ tịch đích thân đón tiếp cậu Owen vào phòng, tất cả nhân viên của khách sạn đều biết vị khách này có lai lịch không hề đơn giản.
Hiện tại, hai tên giao hàng nhỏ bé mà cũng dám ra tay với cậu Owen.
Đúng là ăn gan hùm mật gấu mà!
Chưa được vài phút thì ngoài cửa đã có hơn năm mươi người bao vây sảnh khách sạn.
Nhân viên phòng bếp cũng vọt ra, tạo thành thế giáp công ở cả mặt trước lẫn sau.
Có điều…
Bọn họ không hề biết hành vi của mình đêm nay sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến nhường nào.
Cũng để bọn họ hiểu rõ được lời dạy của tổ tiên: Chớ có nhìn mặt mà bắt hình dong.
Vu Kiệt vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt không hề thay đổi, thản nhiên đè đầu Owen xuống. Sau năm phút gọi điện, anh cất di động vào túi áo, cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Owen.
Nhìn thấy ở cửa càng lúc càng có nhiều bảo vệ, vẻ mặt Lý Đại Năng càng thêm căng thẳng, hắn ta lui về sau một bước: “Anh Vu, phải làm sao bây giờ? Hay là… hay là anh đi trước đi!”
“Đi à?”
Vu Kiệt hỏi lại: “Sao phải đi? Cũng không phải anh sai!”
“Em…”
Lý Đại Năng cụp mắt.
Quả thực không phải hắn ta sai.
Thế nhưng tất cả mọi chuyện đều do hắn ta mà ra, hắn ta không muốn liên lụy Vu Kiệt.
Hắn ta đã nợ Vu Kiệt nhiều lắm rồi.
“Được rồi!”
Ngay khi Lý Đại Năng cảm thấy vô cùng áy náy, giọng của Vu Kiệt lại lần nữa vang lên bên tai hắn ta.
Vu Kiệt ngẩng đầu, quay sang mỉm cười trấn an hắn ta, sau đó, nét cười trên mặt anh dần biến mất, thay vào đó là vẻ cương quyết: “Chuyện hôm nay…”
“Không xin lỗi thì…”
“Không đi đâu cả!”
Câu nói đơn giản nhưng lại ẩn chứa sự nghiêm nghị.
Vu Kiệt cúi đầu, ánh mắt lần nữa rơi trên mặt Owen: “Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, xin lỗi hay không?”
“Xin lỗi?”
Mặc dù hai đầu gối đau đớn tựa như có hàng ngàn mũi tên đâm xuyên tim, thế nhưng Owen vẫn cắn chặt răng.
Nhất là khi nhìn thấy nhân viên bảo vệ của khách sạn đang không ngừng xông tới, bao vây sảnh, cảm giác sợ hãi trong lòng anh ta lập tức biến mất.
Đây là địa bàn của anh ta!
Sao anh ta phải xin lỗi?
Owen ngẩng đầu lên, cười một cách ngạo mạn: “Tao đánh thằng giao hàng vô dụng sau lưng mày đấy!”
“Sao hả?”
“Tao không xin lỗi rồi sao?”
“Vậy à?”, ánh mắt Vu Kiệt vô cùng lạnh lùng.
Đúng lúc này, ngoài cửa, Lý Phương đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt vô cùng lo lắng, anh ta sốt ruột đẩy đám nhân viên bảo vệ trước mặt ra, xông vào.
Ngay lập tức…
Anh ta choáng!
Đồng tử phóng to, hai mắt trợn trừng cứ như trải nghiệm cảm giác sợ hãi trong nhà ma vậy.
Cảnh tượng trước mắt anh ta so với những gì mà anh ta đã tưởng tượng trên đường đến đây còn đáng sợ hơn.
Cậu Owen đường đường là bạn trai của cô chủ cả nhà họ Dương, còn là người mà vị hội viên cao cấp của câu lạc bộ Đồ Long đã đích thân gọi điện bảo anh ta chiêu đãi, vậy mà giờ lại chẳng khác nào một con chó quỳ gối trước mặt một tên giao hàng tầm thường, trên người toàn là đồ chợ.
Đứng bên cạnh tên giao hàng kia là một người đàn ông có thân hình vạm vỡ, cũng mặc đồng phục của nhân viên giao hàng,
Hỏng bét!
“Cậu… cậu Owen!”
Lý Phương mở miệng, giọng run run.
“Anh đúng là đồ ngu!”
Khi thấy Lý Phương, Owen gần như dùng hết sức lực toàn thân quát ầm lên với anh ta: “Anh còn đứng sững ra đó làm gì? Còn không mau bảo bọn họ ra tay, đầu anh bị cửa kẹp rồi hả?”
“Không thấy tôi bị người ta đè xuống đất à?”
“Anh không muốn lăn lộn ở Ninh Thành tiếp nữa à? Anh…”
Dáng vẻ buồn cười…
Kết hợp cùng giọng điệu lơ lớ không đúng tiêu chuẩn.
Vu Kiệt cũng chẳng muốn cười, mà anh dùng thái độ nói rõ với tên này.
Anh ra tay!
Một tay túm lấy tóc Owen, ngay khi anh ta vừa dứt lời liền đập mạnh xuống sàn.
Tốc độ cực nhanh!
Dập…
… đầu!
“Rầm!”
Soạt!
Trong phút chốc, bầu không khí trong sảnh trở nên yên tĩnh.
Lặng ngắt như tờ.
Gần như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy âm thanh rõ ràng.
Khiếp sợ!
Cảm giác vô cùng khiếp sợ…
… hiện lên trên mặt mọi người.
Cứ thế bị bắt dập đầu?
Khóe miệng Lý Phương co giật, vẻ mặt khó coi của anh ta lúc này sợ là có mời họa sĩ giỏi nhất trên thế giới đến cũng chưa chắc có thể vẽ ra được.
Bên tai lập tức vang lên giọng của Vu Kiệt: “Không xin lỗi cũng được, theo như lời dạy của ông bà, còn có một cách thức khác có thể biểu đạt lời xin lỗi, đó chính là dập đầu. Hiện tại, mày dập đầu xem như xin lỗi!”
Dứt lời, Vu Kiệt nhẹ nhàng buông tay, đứng dậy, phủi phủi tay, lau sạch từng đầu ngón tay.
Động tác gọn gàng, dứt khoát, không chút lưu luyến.
Sau khi nghe được câu nói kia, tất cả mọi người không hẹn mà cùng cảm nhận được một loại khí phách.
Ngông cuồng đến cực điểm!
“Mày… mày…”, sau khi lấy lại bình tĩnh, Lý Phương kịp phản ứng, anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Vu Kiệt: “Nhóc con, mày… mày… mày tiêu rồi!”
“Mày không biết mình vừa làm gì đâu? Mày biết cậu ấy là ai không hả?”
“Hử?”
“Tên này à?”
Vu Kiệt nhún vai, bước lên trước một bước: “Một tên cặn bã thiếu đòn, miệng toàn nói lời bẩn thỉu, không biết lý lẽ, sao hả? Có vấn đề gì à?”
“Mày!”
Cặn bã!
Lý Phương đã có thể mường tượng được kết cục của Vu Kiệt trong đầu.
Cùng lúc trêu chọc ngọn núi đứng sau nhà họ Dương và vị hội viên cao cấp kia của câu lạc bộ Đồ Long, hậu quả chỉ có một… Chết!
Lý Phương cười lạnh: “Ngông cuồng!”
“Ừm, tùy anh hiểu, hiện tại tôi phải đi, phiền anh bảo người của mình tránh đường, cám ơn!”, Vu Kiệt thản nhiên đáp.
“Mày muốn đi?”, Lý Phương vung tay áo lên: “Hừ, đừng có mơ!”
“Tao nói cho mày biết, hôm nay, mày và tên kia đều không đi được, còn nữa, báo cho mày biết, mặc kệ mày có thân phận như thế nào, sáng ngày mai, mày cũng không còn trên đời nữa, mày có biết người mà mày vừa đánh là con rể nhà họ Dương không hả?”
“Mày muốn tự quỳ xuống hay để tao giúp mày quỳ!”
“Nói nhảm với hắn là gì?”, Owen siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Cảm giác nhục nhã bao lấy anh ta.
Trước mặt mọi người…
… trước mắt bàn dân thiên hạ…
… ngay tại địa bàn của mình…
… vậy mà anh ta lại bị người khác ép buộc phải dập đầu?
Dập đầu!
A!
Ha ha!
Tao muốn mày phải chết!
Owen lộ vẻ dữ tợn, mắt anh ta lồi ra, máu tươi trên trán chảy dọc theo khóe mắt, nhuộm đỏ một bên mặt. Anh ta ngẩng đầu, mặc dù hai đầu gối khó có thể đứng thẳng, nhưng anh ta vẫn dùng hết sức đấm xuống sàn.
Sau đó hét một tiếng với Lý Phương: “Đừng có nói nhảm, bảo người của anh xông lên!”
“Giết chết hắn, giết chết hắn, tôi muốn cắt đứt tay chân hắn, muốn hắn sống không bằng chết”.
“Tôi muốn hắn…”
“Om sòm!”
Không đợi anh ta nói hết lời, Vu Kiệt đã duỗi chân, quét ngang, dùng sức đá vào ngực anh ta.
“Bốp!”
Ngay sau đó, Owen bị đá văng ra xa mấy mét, ngã xuống sàn, máu tươi từ trong miệng trào ra.
Vu Kiệt: “Mày không nói cũng không ai nghĩ là mày… bị câm đâu!”
----------------------------