Thực lực của tên Vu Kiệt này đã đến một cấp độ cực kỳ đáng sợ!
Tại sao!
Dựa vào cái gì!
Hiên Viên Mục không muốn chấp nhận, không thể chấp nhận sự thật này!
"Haiz!"
Ông cụ Hiên Viên thở dài một hơi, giọng điệu u sầu, bất lực, tuyệt vọng.
Đôi mắt hơi nhợt nhạt kia nhìn về phía xa xăm vô định.
"Không thấy được rồi, không thấy được rồi".
Ông ta vừa lắc đầu vừa bỏ đi.
Quản gia lập tức bước tới dìu ông ta nhưng trong lòng lại có chút khó hiểu.
Không biết là ông cụ Hiên Viên không nhìn thấy được phong cảnh xa xôi, hay là…
Không thể nhìn thấy tương lai của nhà Hiên Viên.
Một cơn gió bất chợt thổi qua, lá cây trong khu vườn lúc này dường như cũng đang dần héo úa.
Vô số chiếc lá vàng trên cây rơi xuống theo gió tạo nên những âm thanh xào xạc.
Rơi rải rác khắp nơi trên sàn nhà.
Càng ngày càng có nhiều người biết tin, ai nấy cũng đều bị sốc.
Ai có thể ngờ được Vu Kiệt gặp phải tình huống như vậy! Lại có kết quả như vậy!
Tại thời điểm này.
Có tin tức từ Mật Điệp Tư của nhà họ Lý thông báo với tất cả mọi người trong gia tộc.
Để những người quan tâm đến Vu Kiệt yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Bộ Kinh tế.
Vì chuyện của Vu Kiệt, Lý Châu đã không thể đi du lịch và không thực hiện được lời hứa với Mục Tiểu Vũ.
Mục Tiểu Vũ cũng không tức giận, lúc này ai còn tâm tư đâu mà đi du ngoạn chứ!
Sau khi hoàn thành xong một số việc sắp xếp chi tiết cho dự án con đường tơ lụa, Lý Châu tắt máy tính, đưa tay dụi dụi mắt.
Bà ta nhìn về phía chân trời, nhìn về hướng Luân Thành.
"Ting ting!"
Tiếng chuông báo có tin nhắn vang lên, Lý Châu mở điện thoại lên xem.
"Hả!"
Hai tay bà ta vội đưa lên che miệng đang há hốc vì sốc, hai mắt trợn tròn.
"Không ngờ…lại gặp phải nhiều chuyện như vậy…"
"Nhiều người như vậy, còn nhiều nguy hiểm nữa"
Cuối cùng ánh mắt Lý Châu nhìn chằm chằm vào hình ảnh Vu Kiệt đang nằm trên giường bệnh.
Sau khi bà ta thoát tin nhắn, liền gọi một cuộc gọi.