Trong chiếc xe sang trọng, sát ý tràn ngập.
Lúc này, Lý Nam cũng không có ý định nương tay.
Ông ấy đã lạc mất Vu Kiệt rất nhiều năm, vốn cảm thấy may mắn khi tìm được anh, nhưng không ngờ lại để anh phải chịu nhiều khổ cực như vậy.
Tuy rằng việc này có một phần liên quan đến nhà họ Lý, nhưng ngoài nhà họ Lý thì Giang Hồ Truyền Thừa và Gia Tộc Truyền Thừa cũng có trách nhiệm rất lớn.
Những người này khinh thường Vu Kiệt, không để nhà họ Lý vào mắt.
Thậm chí bất chấp cả Quốc Phái, không coi Song Thánh ra gì.
Bọn họ là những kẻ hám lợi, bạo ngược, vô tình.
Bọn họ không biết quý trọng sinh mệnh, khinh thường thế tục.
Dường như trong mắt đám võ giả kia, người thế tục chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Hơn hai trăm người dân thôn Trường Mao chính là một minh chứng rõ ràng.
Người sở dĩ được gọi là người chính vì so với động vật, con người có tình cảm.
Nếu như xem mạng người như cỏ rác thì có khác gì súc vật đâu chứ.
“Vâng, tôi sẽ đi xử lý người nhà họ Thường”.
Lão Ưng gật đầu đáp.
Anh ta đã tra ra một vài chứng cứ phạm tội của nhà họ Thường, nhất là những thứ đã tìm được tại nơi ở của bọn họ…
Nếu anh ta công bố những thứ này ra ngoài e là sẽ làm dư luận dậy sóng.
Chẳng mấy chốc, xe cũng đã đến bệnh viện.
Lý Nam bước xuống trước, được Lão Ưng dẫn đường đi đến phòng bệnh của Vu Kiệt.
Trong hành lang có người của ba thế lực tề tụ.
Tổ chức Đệ Nhất, tổ Báo và nhà họ Yến.
Lúc này có thêm người của Mật Điệp Tư.
Có thể nói bệnh viện đã được bao vây không có kẽ hở.
“Ông Lý!”
Mọi người lần lượt lên tiếng chào.
Lý Nam khẽ gật đầu, bước vào, ánh mắt hướng về phía Vu Kiệt trước tiên.
Lúc này anh đang nằm trên giường bệnh trắng toát.
Đồng tử Lý Nam thoáng chốc co lại.
Ông ta nhìn thấy trên người anh được quấn đầy băng gạc, trông vô cùng nặng nề.
Có thể thấy anh bị thương rất nhiều nơi trên cơ thể.
“Sao rồi?”
Lý Nam dò hỏi.