Chương 217: Đòi lại lí lẽ!
“Sư phụ...”
“Xin chào ông Hứa!”
Mười mấy thanh niên xung quanh Vu Kiệt đột nhiên khụy gối, khom lưng, hai tay giơ lên phía trước, đồng loạt cúi chào với bóng người không giận mà uy phía trước cổng kia.
Du Long cố gắng đứng dậy chào, chỉ thấy Hứa Tình Phong lắc người đến cạnh hắn ta, cúi đầu nhìn.
Hừ!
Trong nháy mắt, vẻ mặt ông ta kinh ngạc!
Xương cổ tay – gãy rồi.
Thủ đoạn thật tàn nhẫn!
“Tuổi còn trẻ mà đã ra tay độc ác như vậy, nhóc con, mày tưởng Long Môn là nơi mày có thể ngông cuồng sao?”, lông mày của Hứa Tình Phong sắc bén, lập tức trừng mắt nhìn Vu Kiệt.
Vu Kiệt vẫn rất bình tĩnh, Hứa Tình Phong đến cũng không làm anh có bất kỳ sự dao động nào.
Vẻ mặt anh bình tĩnh: “Ăn miếng trả miếng, đây là quy tắc của tôi, hắn ta ra tay với một người bình thường, chỉ đánh gãy cổ tay của hắn thì vẫn chưa đủ đâu!”
“Nhóc con, lẽ nào bố mày không dạy mày cách làm người sao? Kiêu ngạo quá, cẩn thận chết sớm đấy!”
Hứa Tình Phong hừ lạnh một tiếng.
“Bố tôi chỉ dạy tôi một câu, có nợ có trả, không phải không trả, chỉ là thời cơ chưa đến, thân là người trong võ đạo lại ra tay với người bình thường đã là phạm vào điều cấm kị rồi, một chưởng hôm nay, coi như đòi lãi!”, Vu Kiệt ngẩng đầu, tiếp tục nói.
“Hơn nữa, hắn ta là đệ tử Long Môn các ông, vậy nội trong ba ngày, tôi chờ Long Môn cho tôi một lời giải thích, nếu không, tôi sẽ lại đến viếng thăm nơi đây một lần nữa!”
“Tôi muốn xem xem, Long Môn - được biết đến là nơi quy tụ của tất cả các cường giả trong nước, có phải đến lời dạy của tổ tiên cũng quên rồi không!”
“Trịnh Long, cậu thấy như thế nào, nếu như cảm thấy đánh gãy một tay của hắn vẫn chưa đủ, vậy thì khỏi phải chờ 3 ngày sau, hôm nay bắt hắn phải đưa ra một lời giải thích luôn”, vẻ độc đoán của Vu Kiệt giống như một vị chiến thần, quyết không khuất phục, bất khả chiến bại.
Từng lời từng chữ của anh đều nghiêm túc, không phải đang nói đùa.
Khi mới nhập ngũ, được hai vị thánh nhân kia coi trọng, Vu Kiệt đã được dạy rằng: Giữa người học võ và người bình thường có khoảng cách lớn như trời với đất, nhưng kẻ mạnh không có nghĩa là được bắt nạt kẻ yếu, ngược lại, trách nhiệm mà họ phải gánh vác trên vai sẽ càng nặng hơn.
Nắm đấm của người đàn ông dùng để bảo vệ cho người thân của mình, không phải để ức hiếp những kẻ yếu thế hơn.
Nếu có, vậy chính là vi phạm điều cấm kỵ của giới võ học, bất kể ai cũng đều bị trừng phạt!
“Đều nghe theo anh, anh Kiệt!”, đã ở Mật Điệp Tư nhiều năm như vậy, Trịnh Long mơ hồ cũng biết một chút về giới võ học, vì vậy lúc này tất cả mọi việc đều để Vu Kiệt quyết định.
Nghe thấy lời này, Vu Kiệt gật gật đầu.
Anh liếc mắt nhìn Du Long và Hứa Tình Phong, xoay người rời đi, không nghĩ tới, giây tiếp theo, phía sau truyền đến một tiếng quát đầy tức giận!
“Nhóc con! Mày đúng là không coi Long Môn ra gì, đánh đệ tử của tao, phế một tay của nó, còn muốn Long Môn phải giải thích, đừng có mơ. Hôm nay, tao sẽ thay loại bố mẹ vô học của mày dạy dỗ loại tạp chủng nhà mày đến nơi đến chốn, đi chết đi!”
Tạp chủng!
Hai chữ này…
Bước chân của Vu Kiệt lơ lửng trên không, lông mày nhíu lại, không khí xung quanh anh lúc này thay đổi kịch liệt.
Bố mẹ… không có giáo dục…
!!!
Anh có bố mẹ!
Bố Vu mẹ Vu rất tốt bụng, dạy anh cách cư xử, là họ đã nuôi nấng một người vốn là cô nhi như anh khôn lớn.
Anh có bố mẹ!
Mặc dù bố ruột đã bỏ rơi anh, nhưng tối qua khi gặp lại nhau, Vu Kiệt có thể cảm nhận được, người ấy rất nhớ anh.
Anh – không phải tạp chủng!
Anh là – Vu Kiệt!
“Tạp chủng – đi chết đi!”
Tốc độ của Hứa Tình Phong cực nhanh, hai tay ông ta biến thành móng vuốt, phối hợp với bộ pháp Ngũ Hàng quyền của Long Môn, chỉ vài bước ngắn ngủi đã đến phía sau Vu Kiệt.
“Anh Kiệt, cẩn thận!”
“Cẩn thận? Hừ, bây giờ nhắc nhở còn kịp sao? Tạp chủng, làm gãy tay đệ tử của tao, vậy thì lấy mạng mày ra đền đi!”, ông ta hét lên một tiếng, một chân giẫm trên mặt đất, lấy đà nhảy lên cao ba thước, móng vuốt như móng đại bàng, dùng sức mạnh phát ra từ những ngón tay, muốn bắt lấy Vu Kiệt!
Nhưng mà...
Một âm thanh rất nhẹ!
A...
“Rắc rắc!”
Tiếng gãy xương giòn tan vang lên.
Không biết Vu Kiệt đã biến mất từ lúc nào.
“Cái gì?”
Không đợi Hứa Tình Phong kịp phản ứng lại, ông ta cúi đầu nhìn xuống, một nắm đấm với sức mạnh vô song và tốc độ cực đại, như thiên thạch đập mạnh vào móng vuốt của ông ta.
Sức mạnh bùng nổ như máy xay thịt đó, lập tức làm gãy năm ngón tay của Hứa Tình Phong.
Lập tức!
Một tiếng kêu đau đớn vang lên!
“A...”
Nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc!
Cùng với nắm đấm đập vào tay Hứa Tình Phong, bóng dáng của Vu Kiệt nhảy xuống bên cạnh ông ta, ánh mắt anh lạnh lùng, tỏa ra sát khí nồng đậm.
“Lão chó già, miệng của ông – rất thối!”
“Bụp!”
Anh nhấc tay lên!
Rồi đột ngột đấm xuống!
Hứa Tình Phog bị đánh bay ra ngoài, sau khi lật người lại thì ngã thẳng trước cổng lớn của Long Môn
Một chiêu!
Chỉ bằng một chiêu… thậm chí không đến một chiêu.
Vu Kiệt trực tiếp dùng một cú đấm, khiến cho người đứng đầu bốn thế lực ở Long Môn- Hứa Tình Phong ngã nhào.
“Chuyện này… chuyện này làm sao có thể xảy ra?”
Tất cả mọi người đều bị sốc!
Trịnh Long cũng không ngoại lệ.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Vu Kiệt đánh nhau...
Cuối cùng anh ta cũng hiểu, tại sao Lang Vương của Hoa Hạ lại có danh xưng, lưỡi dao sắc bén của quốc gia.
Với kỹ năng đơn giản, dứt khoát và bùng nổ như vậy, Vu Kiệt xứng đáng với danh xưng đó.
Anh ta cũng nhận ra rằng, Địa Ma đã ngu ngốc như thế nào khi muốn đối đầu với Vu Kiệt!
Trước khi ngã xuống trước cổng Long Môn, mặt của Hứa Tình Phong đã sưng lên rồi, với tư cách là cường giả Ám Kình cấp hai, ông ta không còn kiêu ngạo như trước nữa, lúc này, trong lòng ông ta ngập tràn chấn động!
Thật đáng kinh ngạc!
Tuổi còn trẻ như vậy, mà đã... có thực lực trên mức ám kình cấp 2!
Đây... làm sao có thể xảy ra chứ?
Cũng vào lúc này, Vu Kiệt quay sang nhìn Hứa Tình Phong chằm chằm với ánh mắt hình viên đạn.
“Mày… mày… mày muốn làm gì… Người đâu… người đâu…”
Người?
Đến cường giả Ám Kình của Long Môn cũng bị đánh bại, những người còn lại sao dám đứng trước mặt Vu Kiệt chứ, tất cả đều tản ra, lùi về phía sau.
Vu Kiệt lạnh giọng nói: “Nhớ lấy, trong vòng ba ngày, nếu Long Môn không phạt đệ tử đã tùy tiện đánh người thường, đưa ra lời giải thích, thì ba ngày sau, Vu Kiệt tôi sẽ lại đến Long Môn, cho cả giới võ học biết được, Long Môn đã quên lời dạy dỗ của tổ tiên như thế nào!”
“Chúng ta đi”.
Nói xong, Vu Kiệt sải bước lớn rời đi!
Đi thôi!
Không phải anh sợ đông người, mà là vì lí lẽ!
Hôm nay, Vu Kiệt dẫn theo Trịnh Long, tìm kẻ đã đánh anh ta, đánh trả một trận, đòi lại công bằng, đây là lí lẽ giữa người với người.
Mà Du Long là một thành viên của Long Môn, sư phụ của hắn đại diện cho Long Môn ra tay, việc này đã liên quan đến Long Môn và giới võ đạo.
Cho dù hôm nay anh đánh tất cả người trong Long Môn, thì bọn họ cũng không đưa ra lời giải thích với bên ngoài, vì vậy, cho bọn họ thời gian ba ngày, đây là nguyên tắc của giới võ học!
Không phải không đánh lại được!
Mà vì nguyên tắc, không dồn người ta đến bước đường cùng!
Cùng với sự rời đi của Vu Kiệt và Trịnh Long, tảng đá lớn trong lòng Hứa Tình Phong cuối cùng cũng được hạ xuống.
Khóe miệng ông ta run rẩy…
“Sư phụ!”
“Mới chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi… mà thực lực còn mạnh hơn cường giả Ám Kình cấp hai…hắn…rốt cuộc là thần tiên phương nào?”
Hứa Tình Phong sững sờ, không ngờ mình lại bị đánh bại như vậy, hoàn toàn không có một chút phong thái nào của cường giả.
“Sư phụ… không thể đưa ra lời giải thích… nếu không, Long Môn sẽ mất hết thể diện!”, Du Long nắm chặt tay thành nắm đấm, nói.
“Nếu như không đưa ra một lời giải thích… đợi đến khi hắn lại đến Long Môn lần nữa… ai có thể đánh lại hắn?”
Hứa Tình Phong hỏi ngược lại.
Ông ta hoàn toàn bị sốc.
Khi ông ta vừa nói xong lời này, thì cách đó không xa, ở lối vào phía Bắc, có một bóng người ngược sáng bước vào phòng tập quyền anh.
Nhìn từ trong bóng tối, đó là một đôi mắt đỏ ngầu hiện đầy tơ máu.
Người này…
Hắn ta mở miệng với hàm răng trắng như tuyết, nói với vẻ châm biếm: “Thân là chi nhánh thứ ba của Huyết Cương Bắc Băng mà lại bị người ta đánh cho thành bộ dạng này, thật là làm mất hết mặt mũi của Tu La chúng ta!”
Nham Long của Huyết Cương Bắc Băng!
Đến để trả thù!
----------------------------