“Nếu muốn kiếm ít tiền thì… e là tìm nhầm chỗ rồi!”
“Một tên ất ơ mà ũng dám bắt chuyện với cậu Thượng Quan, nghĩ hay thật!”
Mấy cô nàng này nói rất hùng hồn, âm thanh vang vọng khắp sảnh.
Nhưng Vu Kiệt lại dường như không nghe thấy, anh vẫn tiếp tục nhìn về phía Thượng Quan Bắc.
“Sao hả? Tao gặp đại nạn không chết, không phải mày nên chúc mừng tao à?”
Giọng Vu Kiệt lạnh như băng.
Ban đầu, Thượng Quan Bắc vẫn còn trong trạng thái choáng váng, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía trước, hắn ta vốn không biết mình đang làm gì, đang nghĩ gì.
Bây giờ, khi Vu Kiệt nhắc đến việc gặp đại nạn không chết, hắn ta mới giật mình tỉnh táo lại.
“Mày! Mày! Mày thật sự còn sống?”
Thượng Quan Bắc nuốt một ngụm nước bọt, nói.
Vu Kiệt đáp lại bằng tiếng cười lạnh.
Nhà họ Lý đã sớm công khai tin tức anh còn sống, hiện tại gần như tất cả các gia tộc giàu có, võ giả đều đã biết chuyện.
Có gì lạ đâu chứ!
Chỉ là… một vài kẻ thù của anh không muốn chấp nhận sự thật này mà thôi!
“Đúng rồi, thiệt thòi cho cậu Thượng Quan, nhờ cậu ngày đêm mong nhớ, nếu không kẻ này cũng không sống sót trở về được!”, Vu Kiệt lạnh lùng nói.
Mỉa mai một cách trần trụi khiến Thượng Quan Bắc không khỏi khó chịu.
Không phải mày vẫn luôn mong tao chết à?
Vậy thì ngại quá, mày càng mong, tao càng không chết được!
Sắc mặt Thượng Quan Bắc lúc xanh lúc trắng, hắn ta không nói một lời nào.
Lúc này, năm người đẹp bên cạnh dường như cũng nhận ra điều gì đó.
“Cậu Thượng Quan, cậu có biết tên này không? Sao nghe có vẻ như là người quen vậy?”
Một người đẹp hỏi.
Một người đẹp khác lại tỏ vẻ bất mãn nói: “Cô nói lung tung gì đó, sao cậu Thượng Quan lại quen biết loại người này được, chắc chắn là hắn ta muốn bợ đỡ cậu Thượng Quan, nhưng lại bị cậu ấy ngó lơ”.