Yến Long Sơn đi rồi.
Khi tất cả mọi người trong nhà đang vui vẻ mừng sinh nhật cho cậu ấm nhà họ Yến thì ông ta dùng những lời nói lạnh lẽo tạt cho họ một xô nước, sau đó biến mất trong tầm mắt tất cả mọi người.
Khi đó, nụ cười lẽ ra nên xuất hiện trên mặt họ bỗng chốc biến mất.
Tất cả đều buông đũa xuống, ánh mắt đầy vẻ khó chịu, hết người này đến người khác thở dài thườn thượt.
“Tệ quá tệ, sinh nhật của con trai mình, người làm bố lại rời khỏi tiệc vì con của một người ngoài? Ai thế? Ai có thể quan trọng hơn cả Yến Thái nhà chúng ta?”
“Đúng vậy, con trai ân nhân đâu phải là con ruột nhà mình, sao lại nói như thế được? Đó giờ luôn nghiêm khắc thì thôi đi, bây giờ Tiểu Thái đã lớn thế này rồi mà nó vẫn còn nghiêm khắc như vậy, có cần phải thế không?”
“Đúng đó, tôi đã hiểu rồi, yêu cầu của gia chủ nhà chúng ta cao chót vót, Tiểu Thái nhà chúng ta đã đưa công ty của mình lên sàn chứng khoán rồi mà một câu khen ngợi ông ấy cũng chẳng cho, ăn mừng sinh nhật với con mình một lần cũng không được ư?”
“…”
Tất cả những người có mặt ở đây đều là thành viên người nhà họ Yến, từ bé đã trông thấy Yến Thái bị những lời nghiêm khắc của bố mình chèn ép đến tận bây giờ nên mỗi người góp một câu, nhất thời khiến bầu không khí trở nên áp lực hơn.
Người phụ nữ trung niên thất vọng ngồi đó, ánh mắt ngân ngấn lệ.
Thấy thế, Yến Thái luôn im lặng không nói tiếng nào chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt âm u như mặt hồ tối cực kỳ khó xem, ở một góc không người thấy, hắn ta siết chặt lấy nắm đấm và vẻ mặt ghi rõ hai chữ… Ghen tị!
Đây là sinh nhật hai mươi hai tuổi của hắn, cũng là lần duy nhất bố hắn ta xin nghỉ một ngày.
Từ nhỏ đến lớn, hắn ta đã không ngừng cố gắng chỉ để lấy được lời khen từ bố, không dám để mình tuột lại phía sau, đứng đầu tất cả các cuộc thi, học trường danh giá nhất thủ đô, vừa tốt nghiệp đã một tay gây dựng sự nghiệp, đưa công ty lên sàn chứng khoán, những chuyện hắn ta liều mạng làm cũng chỉ để bố liếc nhìn mình dù chỉ một lần.
Thế nhưng hắn ta không ngờ…
Trả giá nhiều như thế!
Làm nhiều thứ như vậy!
Kết quả là, vẫn không sánh bằng con trai của một người ngoài ư?
Ân nhân? Ân nhân?
Một khi dính líu đến lợi ích thì ân nhân cũng sẽ biến thành kẻ thù thôi mà, phải không?
Yến Thái đứng bật dậy, xoay người rời đi.
“Con à!”
“Tiểu Thái!”
“Xem kìa xem kìa, bữa tiệc sinh nhật đang vui vẻ, sao lại thành ra thế này?”
“…”
Một nhóm người ở bàn bên đen mặt nói.
Nhưng cũng chẳng có ai chủ động đứng dậy đuổi theo.
Rời khỏi sảnh lớn, Yến Thái đi tới địa bàn thuộc về mình, thấy con chó sói nằm trong sân lắc đuôi chạy tới chỗ mình, ánh mắt Yến Thái cực kỳ lạnh lùng.
Sau đó…
Hắn ta rút một con dao găm bên hông ra.
Tia sáng chợt lóe…
“Áu áu áu… Áu áu…”
Tiếng la hét thê thảm của chó sói nhỏ dần, cho đến khi không còn chút âm thanh nào nữa.
Con dao dính máu tươi phản chiếu lại… Gương mặt đã trở nên biến dạng vì sự hung ác.
Con chó sói đã chết.
Trên người là vô số nhát dao.
Khi chỉ còn hơi thở cuối cùng, nó mới đáng thương nhận ra rằng đằng sau gương mặt hiền lành thánh thiện của chủ nhân mình là sự độc ác ghê tởm đến mức nào!
Sau đó, hơi thở đã tắt.
Nhưng Yến Thái vẫn không ngừng cầm dao găm đâm vào người nó: “Tôi không bằng thằng vô dụng đó ư?”
“Tôi không bằng thằng rác rưởi đó ư?”
“Từ nhỏ đến lớn tôi làm gì mà chẳng đứng đầu? Tôi liều mạng cố gắng để trở nên xuất sắc như vậy, tại sao vẫn không có được sự công nhận của ông?”
“Tôi con con trai ông, vì con của tên ân nhân nào đó mà ông không chịu ở lại mừng sinh nhật tôi, còn hạ thấp tôi trước mặt nhiều người như thế? Nói tôi không bằng thằng con trai của ân nhân nhà ông!”
“Được! Được lắm!”
Yến Thái cầm chuôi dao cắm thẳng vào cổ con chó sói, hét lớn: “Tôi sẽ chống mắt lên nhìn xem thằng khốn đó là loại người thế nào”.
“Ông vì nó mà bỏ cả tiệc sinh nhật tôi, thế thì tôi sẽ tự tay giết chết nó!”
Khoảnh khắc đó, vẻ mặt Yến Thái bỗng chốc biến thành gương mặt của ác ma.
Hắn ta lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho một dãy số.
Sau đó, đối phương cũng trả lời lại.
Sau khi xem hết tin nhắn, Yến Thái khẽ nheo mắt lại: “Lạc Thành? Ở Lạc Thành phải không?”
Khi hắn chuẩn bị rời khỏi nhà họ Yến, đến Lạc Thành để trút cơn giận của mình thì điện thoại di động lại vang lên.
“Ting ting ting…”
“Thượng Quan Bắc?”
Nhìn cái tên được lưu lại, đồng tử Yến Thái co rụt: “Cậu ấm này gọi cho mình làm cái gì thế?”
Thượng Quan Bắc thì hắn ta biết rất rõ, là người thừa kế của một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, nhà họ Thượng Quan, chắc chắn sau này người đó sẽ trở thành một trong những nền móng của quyền lực thủ đô.
Nghĩ tới cậu ấm mà có lẽ sau này mình phải nhờ vả nhiều, mặt Yến Thái chợt thay đổi, quay về vẻ tươi cười vô hại, nghe máy: “Alo? Anh Bắc, sao anh lại có thời gian rảnh gọi cho tôi thế này?”
Ở đầu dây bên kia, Thượng Quan Bắc đứng bên vệ đường nói với giọng nặng nề: “Yến Thái, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp tôi một chút”.
Yến Thái cười khẽ: “Sao anh Bắc lại nói thế, anh là người thành lập ra câu lạc bộ Đồ Long, tất cả cậu ấm cô chiêu nước ta đều phải xem anh là chủ, sai đâu đánh đó, sao anh lại dùng đến từ nhờ đó, chuyện gì thì anh cứ bảo tôi, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ sắp xếp đâu vào đó”.
“Được”.
Thượng Quan Bắc lập tức nói: “Thứ nhất, tôi cần cậu đích thân đến ngoại ô Lạc Thành để đón một người, tôi sẽ gửi cho cậu những thông tin liên quan, tôi cần cậu giúp tôi trông chừng kẻ đó, đừng để bất kỳ ai tìm thấy anh ta”.
“Lạc Thành?”
Lại là thành phố đó.
Nghĩ đến việc mình cũng phải sang đó, Yến Thái gật đầu: “Được, tôi giúp anh!”
Thượng Quan Bắc tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai cũng là chuyện quan trọng nhất, tôi cần cậu giúp tôi tìm một người”.
“Ai thế?”
Yến Thái hỏi.
“Vu Kiệt!”
Yến Thái cau mày: “Người anh nói là tôn thái tử nhà họ Lý ở thủ đô đấy ư!”
“Anh ta gặp tai nạn ở Luân Thành rồi cơ mà?”
“Sao lại ở Lạc Thành?”
“Suỵt!”
Thượng Quan Bắc vội vàng nhắc nhở: “Be bé cái giọng thôi, trước mắt chuyện này vẫn chưa có nhiều người biết nên tôi mới nhờ cậu giúp tôi tìm người, tạm thời có thể xác định thằng khốn đó đang ở Lạc Thành”.
“Lạc Thành hẻo lánh thế nào chắc cậu cũng biết, dường như không có người nào nhận ra tên đó cả, thêm vào đó, tôi nhận được tin tức thằng đó bị thương khá nặng, điện thoại cũng rơi ở Luân Thành, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì, nói cách khác, Vu Kiệt vẫn chưa gọi điện thoại cho người nhà họ Lý”.
“Tin tức tôi vừa mới nhận được, người của tổ chức Đệ Nhất cũng đã biết tin thằng khốn đó ở Lạc Thành, ân oán giữa tôi và tên đó thì cậu cũng biết, chúng ta phải tìm thấy tên khốn đó trước tổ chức Đệ Nhất, sau đó lấy mạng nó!”
“Yến Thái, giúp tôi!”
Giọng Thượng Quan Bắc đầy lo lắng, thái độ cũng cực kỳ khiêm tốn.
Lạc Thành nằm trong vùng Nam Tứ Bát, khá gần với Yến Thành, nhà họ Yến lại là gia tộc lớn nhất ở địa phương đó, trước mặt người Thượng Quan Bắc có thể tìm được và là người có thể đi nhanh hơn tổ chức Đệ Nhất chỉ có mình Yến Thái mà thôi.
Khi hắn ta tưởng rằng Yến Thái sẽ cân nhắc.
Ở đầu dây bên kia đã có tiếng Yến Thái trả lời.
Hắn ta trực tiếp đồng ý: “Không thành vấn đề, anh Bắc”.
“Đúng lúc tôi có thể tranh thủ chuyện lần này để chứng tỏ bản thân mình”.
“Cùng anh loại bỏ nhà họ Lý, đây chính là… Chuyện lớn!”
Thượng Quan Bắc nghe thế thì ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng: “Tất nhiên là chuyện lớn rồi!”
“Chỉ cần Vu Kiệt chết đi thì nhà họ Lý cũng sẽ chết theo!”
“Đến lúc đó tôi giúp cậu trở thành gia chủ nhà họ Yến, dẫn đầu vùng Nam Tứ Bát, cả tài nguyên vùng Đông Lục của nhà Thượng Quan cũng sẽ giao lại cho cậu”.
Yến Thái: “Được, tôi biết rồi!”
“Anh Bắc”.
“Hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ!”