Chương 410: Các người xong đời rồi
Bá đạo, trực tiếp, đơn giản, dứt khoát!
Dường như trong từ điển của thế giới, chỉ có bốn từ này mới có thể miêu tả được cảnh tượng lúc này.
“Lúc cậu chuẩn bị gọi người đến khiến tôi gánh chịu hậu quả thì mời cậu cút ra khỏi chỗ của tôi trước”.
Chỗ này là của tôi, cậu ngồi ở chỗ của tôi rồi gọi điện thoại bảo người khác đến xử lý tôi, rồi bảo tôi ngồi chờ hậu quả của việc chọc phải cậu là gì, cậu không thấy như vậy rất buồn cười sao?
Cho nên Vu Kiệt đã ra tay!
Nếu trên đời này có một người có thể khiến anh sợ hãi chỉ với một câu nói, vậy thì Vu Kiệt anh sẽ không tồn tại được đến tận bây giờ, cũng sẽ không trở thành một người như ngày hôm nay.
Năm mười tuổi, sau khi biết chuyện anh trai Vu Sơn bị bắt nạt thì anh đã lập tức vác gạch đi đánh nhau với đám học sinh cuối cấp.
Vương Tam bị người của đội lính đánh thuê tên Địa Ma sát hại, anh dám đơn độc một mình vác súng bắn tỉa lên, đi tiêu diệt sạch ba mươi tên lính đánh thuê, khiến xác của bọn chúng mãi mãi chìm trong khu rừng ở ngoài biên giới.
Còn nhà Hiên Viên ở thủ đô, bởi vì con dâu của tương lai của nhà đó đã bắt nạt người anh em của anh là Trịnh Long, anh cũng dám...!
Dám đưa nhà Hiên Viên vào chỗ chết!
Anh không hề sợ bất cứ người nào cả.
Không phải vì bản thân anh sở hữu thân thế lợi hại đến mức nào, cũng không phải bởi vì nhà họ Lý có quyền lực nhất ở thủ đô, hay thậm chí là gia tộc đứng đầu cả nước!
Mà là tính cách!
Nếu đã tồn tại trên thế giới này thì phải sống cho ngay thẳng!
Tất cả mọi người vẫn đang bàng hoàng.
Bọn họ đã từng nhìn thấy chuyện này trên tivi hoặc trong các phóng sự, nhưng đây là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy loại người chiếm chỗ này bị lôi ra khỏi ghế ngồi rồi sau đó bị ném đi giống như bị ném thẳng vào thùng rác.
Loại cảm giác này thật là…tuyệt vời!
Rất tuyệt vời!
Tuyệt vời trên cả tuyệt vời!
Thanh niên kia bị ném xuống đất cái uỵch vô cùng choáng váng, hắn ta sững sờ, cơn đau nhức từ dưới mông truyền đến khiến hắn ta tức giận quát lên!
“Tên khốn chết tiệt kia, con mẹ nó, mày…”
Từ nhỏ đến giờ, xuất thân từ gia tộc hào môn, hắn ta nào từng bị đối xử như thế này bao giờ kia chứ!
Bị vứt từ trên chỗ ngồi xuống giống như vứt rác vậy.
Chuyện này bị đồn ra ngoài thì thật mất mặt quá chừng!
Trong lòng hắn ta nghĩ vậy, cơn giận lại càng bùng cháy mãnh liệt hơn.
Hắn ta chửi bới rồi bò dậy, giơ ngón tay lên chỉ vào mặt Vu Kiệt.
Hai bên toa tàu, bốn năm nhân viên mặc đồng phục đen có nhiệm vụ quản lý an ninh trên tàu lập tức đi tới.
“Đến rồi, đến rồi kìa, đợi mà xem! Tên này lát nữa chết chắc rồi!”
“Đúng vậy, loại người chiếm chỗ ngồi này, không biết quy tắc là gì, ảnh hưởng đến những hành khách bình thường hay ngồi tàu cao tốc, làm sao mà không bị trừng phạt được cơ chứ?”
“Có câu nói gì ấy nhỉ, càng huênh hoang thì chết càng thảm!”
“…”
Mọi người bàn tán xôn xao, vội vã tránh đường.
Thanh niên đó cau mày, hắn ta còn chưa kịp nói tiếp thì mấy người nhân viên đã lập tức đến nơi.
Người nhân viên dẫn đầu có râu quai nón quét mắt quan sát một lượt xem tình hình sự việc thế nào, lại nhìn về phía chỗ ngồi của Vu Kiệt.
Sau đó bỗng nhiên đưa tay về phía Vu Kiệt nói: “Chào anh, mời anh xuất trình vé tàu của mình!”
Vu Kiệt gật đầu, không chút do dự lặng lẽ lấy tờ vé tàu từ trong túi ra, đưa cho người nhân viên.
Người nhân viên đó cầm lấy vé tàu nhìn qua một lượt, lại nhìn dãy số trên vị trí ghế của Vu Kiệt, gật đầu nói: “Thông tin chuẩn xác!”
Người nhân viên lẩm bẩm rồi lại nhìn về phía thanh niên kia: “Chào anh, mời anh xuất trình vé tàu của mình”.
“Tôi…”
Vé tàu?
Trong lòng thanh niên đang thầm cười nhạo, có khi nào đi tàu cao tốc mà hắn ta cần phải tự mua vé đâu chứ!
Hắn ta hất cằm lên, lạnh lùng nhìn người nhân viên: “Bây giờ tôi muốn tự giải quyết chuyện riêng của tôi, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, lập tức rời khỏi đây, đừng có xen vào chuyện của tôi, nếu không anh không gánh nổi hậu quả đâu!”
“Ha!”
Người nhân viên chỉ cười nhạt một tiếng.
Anh ta tên là Lý Minh, là nhân viên tàu cao tốc, đã làm công việc này lâu năm rồi, cũng chính là người nổi tiếng rất có nguyên tắc ở công ty.
Anh ta trầm giọng nói: “Xin lỗi, mời anh xuất trình vé tàu của mình!”
“…”, thanh niên kia.
“Anh chưa nghe rõ tôi nói gì sao?”
“Tôi đã nói với anh rồi, đừng quan tâm đến tôi, bây giờ!”, thanh niên đó ngừng một lát, giơ ngón tay chỉ vào Vu Kiệt: “Tôi cần phải tính toán rõ ràng với tên khốn kiếp này, anh, nếu như có mắt thì mời cút ngay cho tôi!”
Rời đi?
Nếu như rời đi?
Thì ai sẽ bảo vệ quy tắc và an ninh trật tự của tàu cao tốc.
Lý Minh chỉ xem trọng quy tắc, anh ta vẫn tiếp tục lặp lại câu nói đó: “Xin lỗi anh, mời anh xuất trình vé tàu của mình, tôi cần phải đối chiếu thông tin hành khách và vị trí ghế ngồi của anh!”
Một câu nói!
Cùng một vấn đề.
Mọi người xung quanh nhìn thấy thanh niên này nói nhiều như vậy nhưng không chịu lấy vé tàu ra!
Không nhịn được cười nói:
“Không phải là chỉ lấy vé tàu ra thôi sao? Có cần phải lề mề vậy không? Lấy ra cho nhân viên đối chiếu không phải là xong chuyện rồi sao?”
“Đúng vậy, không phải là không có vé đấy chứ!”
“Ai biết được! Nếu như người có vé, ai lại đi chiếm chỗ ngồi chứ?”
“Hợp lý!”
“Chắc chắn là không có vé…”
“…”
Mọi người ngày càng bán tán xôn xao hơn!
Tiếng cười của những hành khách xung quanh giống như đài phun nước phun ra tứ phía!
Nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, sắc mặt thanh niên nọ càng thêm tức giận!
Hắn ta nhìn chằm chằm vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Lý Minh, nhưng trong mắt hắn ta Lý Minh chỉ giống như một trò cười mà thôi, bực bội, lại càng thêm bực bội: “Anh bị điếc đấy à? Không nghe rõ những lời tôi nói sao?”
Lần cảnh cáo thứ hai!
Thái độ Lý Minh vẫn như cũ: “Xin lỗi, mời anh xuất trình vé tàu để tôi đối chiếu thông tin, cảm ơn sự phối hợp của anh!”
“Phối hợp?”
“Đệt!”
Lần thứ ba vẫn là câu nói đó, thanh niên kia hoàn toàn nổi điên rồi: “Ông đây phối hợp cái rắm!”
Dứt lời, hắn ta vung tay tát một phát cực mạnh vào mặt Lý Minh, sau đó ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn anh ta.
Phối hợp!
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có người khác phải phối hợp tôi chứ làm gì có ai đủ tư cách bảo tôi phối hợp chứ?
Một tên nhân viên tàu cao tốc nhỏ bé, chẳng qua chỉ là một tên tay sai quèn phụ trách bảo vệ an ninh trật tự mà thôi!
Một tên tay sai!
Mà cũng dám hỏi vé tàu của tôi?
Haha!
“Bốp!”
Một cái tát vang dội!
Trên mặt Lý Minh in rõ dấu năm ngón tay đỏ thẫm.
“Làm gì vậy!”
“Làm gì thế!”
“Bắt hắn lại!”
Đúng lúc thanh niên kia đang nổi giận đùng đùng tát Lý Minh một tát.
Thì những người đồng nghiệp đang đứng sau lưng Lý Minh bỗng nhiên trợn mắt xông lên.
“Các người muốn làm gì?”, sắc mặt thanh niên tái mét.
Nhưng…
Hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì hai người còn lại đã quyết liệt đè mạnh vai hắn ta xuống, giữ chặt.
“Bịch!”
Thanh niên nọ bị đẩy quỳ rạp xuống đất.
“Đệt!”
“Đám người khốn nạn này!”
“Thả ông ra!”
“Thả ra?”, một nhân viên có quan hệ tốt với Lý Minh lấy chiếc còng tay từ thắt lưng ra, còng tay thanh niên đó lại ngay trước mặt tất cả hành khách.
Sau đó, vẻ mặt anh ta nghiêm túc, giận dữ nói: "Còn muốn thả ra? Hành hung nhân viên, gây rối trật tự trên tàu cao tốc, chờ mà ngồi tù đi!"
----------------------------