Chương 539: Ông đây tên là Lý Pháp
Vào thời điểm quan trọng như thế này, không ai muốn có người rời khỏi thế gian.
Bệnh viện không muốn.
Viện trưởng không muốn.
Ông cụ Lý cũng không muốn.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ bác sĩ cùng y tá trực ban gần như đều túa ra khắp nơi tìm kiếm tung tích của ông cụ Lý và Mặc Bạch.
Tuy mọi người đều biết thực lực của Mặc Bạch không thể khinh thường, ông ấy là cường giả phong Thánh cơ mà, thế nhưng luôn có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra, và điều đó có thể khiến nỗi lo sợ và bất an bị phóng đại vô hạn chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Bọn họ luống cuống!
Sợ hãi!
Cùng lúc đó, ngoại trừ những nhân viên của bệnh viện, ở một nơi xa, tại trụ sở bí mật của tổ chức Đệ Nhất, mưa như trút nước, trên bãi tập, một người đàn ông trung niên đang nghe điện thoại.
Độ khoảng mấy phút sau, ông ta cúp máy, sau đó xoay người, bước vào khu mộ anh hùng liệt sĩ của tổ chức Đệ Nhất, dừng chân trước một tấm bia có khắc mấy chữ “Ông cụ Hoàng”, hít sâu một hơi.
Vẻ mặt ông ta tràn đầy nghi hoặc: “Vì một thằng nhóc mới hai mươi lăm tuổi mà ông chấp nhận hi sinh mạng sống, không tiếc bại lộ thân phận, lão anh hùng họ Lưu kia cũng vì tên nhóc đó mà trả giá bằng tính mệnh, hiện tại, ngay cả ông cụ Lý cùng với ông Mặc cũng…
“Có đôi khi…”, người đàn ông kia nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn lên trời, mặc kệ mưa rơi trên mặt mình, cảm nhận cái lạnh thấu xương, cười tự giễu: “Tôi thật sự không biết tình cảm là gì…”
“Từng người một liên tiếp hi sinh tính mệnh chỉ vì một người, Lang Vương… Thật sự đáng giá để các người làm như vậy sao?”
“Cậu ta thật sự… đáng để các người phải như thế?”
Người đàn ông trung niên không hiểu, thân là lãnh đạo đời thứ ba của tổ chức Đệ Nhất, từ rất lâu trước kia, ông ta vẫn luôn không rõ, vì sao mọi người lại làm việc cảm tính như vậy, ông ta cũng không biết giá trị tồn tại của bản thân, những việc mà ông ta đang làm vẫn luôn dựa trên thực tế và lợi ích tối đa.
Nhưng từ khi ông cụ Hoàng chết đi… ông ta bắt đầu hoài nghi bản thân liệu có làm đúng không?
Thân là lãnh đạo của tổ chức Đệ Nhất, ông ta rất rõ thực lực của những chiến sĩ có thể cầm được lệnh bài mai phục số 1 chữ “Thiên”, rời khỏi quê hương làm nhiệm vụ tình báo. Nếu như không phải bọn họ tự nguyện bại lộ thân phận, thì chắc chắn không ai điều tra ra được.
Nói cách khác…
Khi Vu Kiệt chấp hành nhiệm vụ đoạt lại thi thể của đồng đội, ông cụ Hoàng đã ra tay trợ giúp, đồng thời, chủ động bại lộ thân phận, hi sinh tính mạng để nhắc nhở Vu Kiệt rằng kẻ thù của cậu ta đã đến.
Người khác không biết, thế nhưng người đàn ông trung niên này biết rất rõ.
Nhưng ông ta không nói…
Ông ta muốn xem thử vì điều gì?
Vì vậy, ông ta liên tục cho người quan sát Lang Vương, từ thủ đô đến Hương Thành, Ninh Thành, Giang Thành, Thiên Thành, rồi lại về đến biên cảnh. Ông ta phát hiện tác phong làm việc của kẻ được mệnh danh là “lưỡi dao sắt của Tổ quốc” này rất giống mình.
Quyết đoán, tự tin, bá đạo đến mức khiến người ta không có cơ hội chống trả…
Nhưng ngoài những điều đó, ông ta còn phát hiện Lang Vương có thêm một thứ khác.
Tình!
Làm việc vì tình!
Tình bạn.
Tình thân.
Tình yêu.
Vì lẽ công bằng được người đời công nhận.
Mà những thứ… này…
Là thứ mà ông ta thiếu hụt.
“Có lẽ… các người đã đúng!”, nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên cảm thán, khuôn mặt nghiêm nghị của ông chợt nhẹ nhõm hẳn: “Có lẽ… đây chính là nguyên do khiến các người chấp nhận hi sinh tính mạng để giúp cậu ta!”
“Thằng nhóc kia… đáng để đối xử chân thành”.
“Được rồi!”
Ông ta nới lỏng cổ áo: “Các người điên, ông đây cùng điên với các người, mặc kệ mọi chuyện, chơi thì chơi cho lớn một lần, Lang Vương… cậu đường có khiến ông đây thất vọng!”
Dứt lời, ông ta lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm một dãy số, sau đó ra lệnh: “Điều động toàn bộ thành viên của tổ chức Đệ Nhất!”
“Điều tra cán bộ các cấp chịu trách nhiệm canh giữ biên phòng, không được bỏ sót một ai!”
“Mặt khác, tra rõ tất cả các gia tộc thế tục có mối quan hệ mật thiết với chùa Hàn Sơn, hễ ai có tội, thì cứ xử lý thật nặng!”
“Cô lập chùa Hàn Sơn – một trong ba ngôi chùa lớn của đạo Phật cho tôi!”
Mệnh lệnh thứ nhất là vì ông cụ Lý.
Mệnh lệnh thứ hai là mượn việc người của Huyết Cương Bắc Băng lẫn vào thủ đô mà không ai hay biết, nhằm thăm dò đám sâu mọt ẩn trong bóng tối, lấy tiền mà không làm việc kia.
Mệnh lệnh thứ ba là vì Mặc Bạch.
Ông ta là thầy của cậu chủ nhà họ Lý.
Người thầy mà nhà họ Lý xem là khách quý.
Ông ta đã giúp con cháu nhà họ Lý bước vào võ giới, ơn này nhà họ Lý không thể không báo.
Ông ta đã chịu hạ mình, làm theo bàn cờ này, chịu chết để giúp tôi, ơn này nhà họ Lý không thể không báo.
Ông ta đã nguyện dùng mạng của mình, đổi lại sinh mệnh héo tàn của tôi, ơn này nhà họ Lý không thể không báo.
Ba món nợ ân tình, nguyện điều động toàn bộ lực lượng của nhà họ Lý. Nếu Mặc Bạch vì trợ trận mà chết, vậy thì bọn họ sẽ cô lập chùa Hàn Sơn, còn như sống, thì bọn họ sẽ cùng ông ta lấy mệnh lão lừa trọc kia.
Những lời này là do ông cụ Lý gọi điện, nói với người đàn ông trung niên.
Chạy ư?
Ngại quá!
Thân là người đứng đầu nhà họ Lý, là người đã sống qua hai thế kỷ, là ông nội của Vu Kiệt, cụ phải làm gương.
Làm gương cho cháu trai mình.
Làm gương cho nhà họ Lý.
Làm gương cho hàng ngàn, hàng vạn người dân Hoa Hạ.
Đạo làm người, điều đầu tiên: Sống phải sống cho xứng đáng, chết phải chết cho oai hùng!
…
“Xèo xèo!”
Thuốc đã tắt.
Bị thấm ướt mất rồi!
Mưa như trút nước.
Sau khi kết thúc cuộc gọi cuối cùng cho Quốc Phái, ông cụ Lý cất điện thoại vào túi.
Người cần báo, ông đã báo rồi.
Lệnh cũng đã hạ.
Những thứ muốn để lại cho cháu trai… đã xử lý xong!
Không còn gì tiếc nuối nữa.
Chẳng qua cả đời này… haiz… cũng sống đủ rồi…
Ngẫm lại…
Bước chân vô thức tiến về phía trước…
Ông cụ Lý dừng bước, bất giác, cụ đã quay lại, cụ ngẩng đầu, cười ha hả, hệt như một ông lão ngốc.
Trước mặt, trên con đường hoang phế, giữa một đống gạch vụn, có hai người đang đứng.
Hai ngón tay Mặc Bạch chụm vào nhau, chĩa về phía lão hòa thượng. Hai tay ông ta toàn là vết đao, thấm đẫm máu tươi, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy vẻ mệt mỏi, thế nhưng ông ta vẫn đứng sừng sững tại chỗ, hệt như một ngọn núi lớn, ông ta… vẫn cố gắng chống đỡ…
Bên kia, cách khoảng 50 mét, tình trạng của lão hòa thượng cũng không khá lắm, áo cà sa rách nát, từng mảnh vụn rơi lả tả khắp nơi, vẻ mặt nhân từ đã biến đổi, thay vào đó là khuôn mặt dữ tợn hệt như ma quỷ. Ông ta chắp hai tay trước ngực, từ xa nhìn lại, có thể thấy được mấy ngón tay đã bị chặt đứt.
Trận chiến của thuật sĩ luôn diễn ra trong im lặng.
Khi nhìn thấy ông cụ Lý, lão hòa thượng có hơi bất ngờ: “Không ngờ ông còn dám trở lại!”
Tim Mặc Bạch đánh thót một cái, liếc mắt nhìn thấy ông cụ Lý, ông ta cả giận nói: “Không phải tôi bảo ông đi trước sao? Sao ông lại quay về hả? Đi mau!”
“Ông không muốn sống nữa à?”
“Cách xa tôi một chút!”
Ông cụ Lý có hơi uất ức, lúc này, cụ hệt như một đứa trẻ, khuôn mặt đầy những đốm đồi mồi khẽ nhăn lại, cái miệng cong lên, rút một điếu thuốc từ trong túi ra, ngậm trên môi: “Tôi đi gọi điện mà… Cần nhắn nhủ đã nhắn nhủ rồi… Muốn hút điếu thuốc lại phát hiện…”
Điếu thuốc bị nước mưa làm ướt.
Không có bật lửa.
“Haiz, trong tay không có thuốc, không đi xa được, dù sao tôi cũng một bó tuổi rồi, một mình trở về… rất cô độc… Ông Mặc à… Tôi không phải kẻ sợ chết…”
“Nhớ năm đó, tôi với Lưu Soái vác súng ra chiến trường, cuối cùng, đến thời khắc dùng dao găm liều mạng, cũng chưa từng sợ hãi. Tuy giờ đã già, chạy không nhanh, chân tay lập cập, đầu óc cũng không còn linh hoạt, nhưng vẫn còn một hơi thở…”
“Người sống ấy mà, không phải chỉ vì một hơi thở sao? Trên đường đi, tôi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, một người xuất gia không chịu ở trong chùa, ăn chay niệm phật, giúp người ta làm pháp sự, lại hết lần này đến lần khác chạy đến bắt cháu dâu tôi, còn đến đây gây rối, miệng lúc nào cũng bảo vì chúng sinh, nói cứ như ông ta từ bi lắm vậy, không phải hàng năm đều trông cậy vào tiền của người thế tục để sống à? Vậy mà còn giả vờ cao quý, đúng là buồn nôn”.
“Con người của tôi có một khuyết điểm, buồn nôn sẽ cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng buồn nôn, ngẫm lại, tôi thấy không ổn chút nào, ông đây nhất định phải đòi tên lừa trọc này trả cháu dâu lại cho tôi, nếu cứ đi như vậy, khác nào tôi sợ lão ta…”
“Cho nên…”
Mặc Bạch sốt ruột: “Đừng cho nên nữa, đi mau!”
Ông cụ Lý lắc đầu, nhặt một cục gạch ven đường lên: “Cho nên tôi phải cho lão ta ăn gạch, để giải mối hận trong lòng!”
“Lão lừa trọc kia, ông mở to mắt mà nhìn cho tôi!”
Chẳng qua cả đời này… haiz… cũng sống đủ rồi…
Ngẫm lại…
Bước chân vô thức tiến về phía trước…
Ông cụ Lý dừng bước, bất giác, cụ đã quay lại, cụ ngẩng đầu, cười ha hả, hệt như một ông lão ngốc.
Trước mặt, trên con đường hoang phế, giữa một đống gạch vụn, có hai người đang đứng.
Hai ngón tay Mặc Bạch chụm vào nhau, chĩa về phía lão hòa thượng. Hai tay ông ta toàn là vết đao, thấm đẫm máu tươi, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy vẻ mệt mỏi, thế nhưng ông ta vẫn đứng sừng sững tại chỗ, hệt như một ngọn núi lớn, ông ta… vẫn cố gắng chống đỡ…
Bên kia, cách khoảng 50 mét, tình trạng của lão hòa thượng cũng không khá lắm, áo cà sa rách nát, từng mảnh vụn rơi lả tả khắp nơi, vẻ mặt nhân từ đã biến đổi, thay vào đó là khuôn mặt dữ tợn hệt như ma quỷ. Ông ta chắp hai tay trước ngực, từ xa nhìn lại, có thể thấy được mấy ngón tay đã bị chặt đứt.
Trận chiến của thuật sĩ luôn diễn ra trong im lặng.
Khi nhìn thấy ông cụ Lý, lão hòa thượng có hơi bất ngờ: “Không ngờ ông còn dám trở lại!”
Tim Mặc Bạch đánh thót một cái, liếc mắt nhìn thấy ông cụ Lý, ông ta cả giận nói: “Không phải tôi bảo ông đi trước sao? Sao ông lại quay về hả? Đi mau!”
“Ông không muốn sống nữa à?”
“Cách xa tôi một chút!”
Ông cụ Lý có hơi uất ức, lúc này, cụ hệt như một đứa trẻ, khuôn mặt đầy những đốm đồi mồi khẽ nhăn lại, cái miệng cong lên, rút một điếu thuốc từ trong túi ra, ngậm trên môi: “Tôi đi gọi điện mà… Cần nhắn nhủ đã nhắn nhủ rồi… Muốn hút điếu thuốc lại phát hiện…”
Điếu thuốc bị nước mưa làm ướt.
Không có bật lửa.
“Haiz, trong tay không có thuốc, không đi xa được, dù sao tôi cũng một bó tuổi rồi, một mình trở về… rất cô độc… Ông Mặc à… Tôi không phải kẻ sợ chết…”
“Nhớ năm đó, tôi với Lưu Soái vác súng ra chiến trường, cuối cùng, đến thời khắc dùng dao găm liều mạng, cũng chưa từng sợ hãi. Tuy giờ đã già, chạy không nhanh, chân tay lập cập, đầu óc cũng không còn linh hoạt, nhưng vẫn còn một hơi thở…”
“Người sống ấy mà, không phải chỉ vì một hơi thở sao? Trên đường đi, tôi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, một người xuất gia không chịu ở trong chùa, ăn chay niệm phật, giúp người ta làm pháp sự, lại hết lần này đến lần khác chạy đến bắt cháu dâu tôi, còn đến đây gây rối, miệng lúc nào cũng bảo vì chúng sinh, nói cứ như ông ta từ bi lắm vậy, không phải hàng năm đều trông cậy vào tiền của người thế tục để sống à? Vậy mà còn giả vờ cao quý, đúng là buồn nôn”.
“Con người của tôi có một khuyết điểm, buồn nôn sẽ cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng buồn nôn, ngẫm lại, tôi thấy không ổn chút nào, ông đây nhất định phải đòi tên lừa trọc này trả cháu dâu lại cho tôi, nếu cứ đi như vậy, khác nào tôi sợ lão ta…”
“Cho nên…”
Mặc Bạch sốt ruột: “Đừng cho nên nữa, đi mau!”
Ông cụ Lý lắc đầu, nhặt một cục gạch ven đường lên: “Cho nên tôi phải cho lão ta ăn gạch, để giải mối hận trong lòng!”
“Lão lừa trọc kia, ông mở to mắt mà nhìn cho tôi!”
“Ông đây là Lý Pháp, là ông nội của ông!”
Hô một tiếng lấy can đảm!
Mặc dù ông cụ đã chín mươi tuổi, nhưng khí thế vẫn như một trang hán tử.
Mặc dù đã bước vào tuổi xế chiều nhưng vẫn có những phút giây chói sáng.
Ông cụ Lý giơ cục gạch lên, có cảm giác như quay về cái thời ông cầm lưỡi lê liều mạng giết địch, cứ thế phóng về phía con lừa trọc kia!
----------------------------