Chương 564: Có một số việc buộc phải đối mặt
Người thường đối mặt với người phong thánh, thông thường chỉ có một kết cục...chết.
Trên cơ sở chênh lệch về sức mạnh, dù bên yếu hơn có gia tăng số lượng, trước khi có sự thay đổi hoàn toàn về chất thì bọn họ cũng chỉ là đám người tự tìm cái chết mà thôi.
Có thể bọn họ không cố ý tìm tới cái chết nhưng kết cục chắn chắn vẫn là cái chết.
Diệp Lâm nổi giận.
Động chạm vào cấm kị của người đang trong cơn tức giận, hậu quả sẽ rất đáng sợ.
Động chạm vào cấm kị của người phong thánh đang trong cơn tức giận, hậu quả sẽ càng đáng sợ hơn.
Thế nên...đều chết sạch hết rồi.
Ông ta chỉ đứng im ở đó.
Tuyết bay lả tả trở thành phông nền cho ông ta.
Chiếc mũ trên đỉnh đầu bị gió thổi có chút lệch.
Một nông dân quần áo mỏng manh bị gió thổi bay phấp phới, bên trên có vài vết khâu do chính tay Mặc Bạch để lại.
Ông ta nhìn đám lính đánh thuê giữ chặt khẩu súng trong tay, sức ép đại đạo thuộc về ông ta như sét đánh cuồn cuộn, ùn ùn kéo tới.
Tất cả những nơi tầm mắt nhìn thấy, xác sống nổ tung, máu chảy đầm đìa.
Mỗi một khẩu súng trong tay lính đánh thuê dưới ánh mắt ông ta đều bị sức ép đại đạo vô hình bóp méo đến mức không còn hình dạng.
Từng mảng nối tiếp nhau.
Dưới sức mạnh dời non lấp biển, mọi thứ đều hứng chịu cái chết từ Diệp Lâm.
Máu tươi đông cứng bởi nhiệt độ rét buốt ngoài trời.
Trên thi thể của những tên lính đánh thuê thuộc tổ chức Thiên Thần Điện nằm sẵn trước đó lại dần chất chồng lên vô số xác chết khác.
Một trăm cái.
Một ngàn cái.
Vô số xác chết...
Đều chết dưới tay ông ta.
Vốn dĩ là đám sát thủ tay nhuốm máu tươi, giết thì giết, còn sợ gì nữa chứ?
Không ai có thể trả lời câu hỏi này.
Nhưng hầu hết những người nghe được câu nói này đều sẽ không cảm thấy đúng, cũng không cảm thấy sai, vậy là đủ rồi.
“Aaaa...”
“Ma quỷ...ma quỷ!”
“Đây là ma quỷ!”
“...”
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết vang lên hết lần này đến lần khác.
Tất cả đều như bầy thỏ hoảng loạn, chen lấn nhau chạy trốn.
Bọn họ vừa chạy.
Vừa hét.
Cuối cùng đều chết trong màn tuyết dày đặc.
Chỉ sót lại một tên.
Một tên lính đánh thuê đứng gần Diệp Lâm nhất.
Vừa hay là lão đại của một nhóm lính đánh thuê nhỏ nhỏ không có sức hút nào đó.
Gã ta xông lên phía trước vì muốn bắt được mục tiêu, khát khao giành được phần thưởng 100 triệu đô la để làm vốn cho tổ chức lính đánh thuê. Gã mơ ước nếu có 100 triệu đô la này, gã có thể chia đều cho mỗi người, người trong tổ chức không nhiều, tiền trong tay mỗi người đều có thể mua được một căn nhà, một chiếc xe, cuối cùng là cưới một cô vợ xinh đẹp, trải qua cuộc sống giàu có tự do.
Mang theo ý nghĩ chân thật nhất nhưng nhìn lại, người của mình cùng với những đồng nghiệp khác, từng người từng người một đều chết trước mắt mình.
Ngay cả súng cũng chưa kịp bắn đã bị nổ tung.
Gã ta đột nhiên ý thức được lão già đứng trên sườn dốc căn bản không phải loại người đơn giản.
Ông ta là ma quỷ.
Một con ma.
Một con...
“Cậu tên là gì?”
Không biết Diệp Lâm đột nhiên biến mất khỏi sườn dốc từ lúc nào, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt gã lính đánh thuê kia.
“A!”
Sợ hãi tột độ, gã lính đánh thuê bị dọa hét lên thật to, lùi về sau một bước.
Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rịn ra đầy trán, ngay cả cử động gã cũng không dám làm bừa.
Khóe miệng, lông mi, mí mắt đều không ngừng run rẩy.
“Ma quỷ...ông...ông...ông rốt cuộc là ai?”
Ánh mắt Diệp Lâm quét qua khoảng không trước mắt, vô số thi thể nằm trong máu tươi. Đây không phải là cảnh tượng đáng để người khác tưởng niệm và lưu luyến, ông ta muốn quay về.
Ông ta mỉm cười, rất không vừa lòng với cách xưng hô “Ma quỷ” này.
Ông ta nhìn gã lính đánh thuê: “Tôi cho cậu thời gian ba phút để điều động một chiếc trược thăng tới đây, nếu không thì...”
“Cậu sẽ có kết cục giống với bọn họ”.
Diệp Lâm chỉ vào những xác chết máu thịt lẫn lộn.
Ông ta là một võ sĩ chứ không phải một sát thủ.
Ông ta không quá biết cách uy hiếp người khác nhưng ông ta lại rất biết cách làm thế nào để đánh nhau!
Ông ta không giỏi nướng cá nhưng lại rất giỏi câu cá ven hồ!
Tính cách ông ta không đặc biệt tốt nhưng cả đời này chỉ tốt với Mặc Bạch và đồ đệ!
Cho nên, ông ta không thể không học 3 việc.
Nướng cá.
Kiềm chế tính khí!
Cuối cùng là uy hiếp người khác!
...
...
Một ngày một đêm cứ trôi qua như vậy.
Khoảng cách giữa khe núi tuyết và biên giới, nếu tính theo đường chim bay thì chỉ khoảng 1 ngàn kilomet.
Chiếc trực thăng chở 19 chiến sĩ Long Tiễn sau hai ngày ba tiếng cuối cùng cũng đến biên giới.
Chỉ là suốt cả đoạn đường, trên mặt mỗi người đều bao phủ tầng tầng sương mù và đau thương.
Bọn họ đều đã biết một tin tức.
Ông Lưu mất rồi.
Đi rồi.
Không ai lên tiếng, bầu không khí im lặng như một tảng băng từ trên trời rơi xuống, âm thanh va chạm vào mặt đất nhiều lần rồi dần biến mất.
“Lang Vương”.
Cũng không biết bầu không khí này duy trì bao lâu, Lý Phương đã không nghỉ ngơi liên tiếp 24 tiếng đồng hồ ngẩng đầu nhìn Vu Kiệt.
Vu Kiệt chỉ ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm dao găm Lang Vương như cũ.
“Trương Thanh...”
Nhìn Vu Kiệt không có phản ứng gì, Lý Phương lại nhỏ giọng gọi Trương Thanh bên cạnh một tiếng.
“Cái gì?”
Trương Thanh có chút mất kiên nhẫn.
“Cái gì là cái gì? Chúng ta có cần an ủi Lang Vương chút không, dù sao cũng xảy ra việc lớn như vậy, lỡ như...”
“Lỡ như cái gì mà lỡ như?”
Chưa đợi Lý Phương nói hết lời thì ánh mắt Trương Thanh đã nghiêm lại, sắc bén nói: “Đổi lại người nghe tin tức này là anh thì anh có thể có phản ứng gì, ông Lưu đối xử với Lang Vương thế nào, người khác không rõ chẳng lẽ đến anh còn không rõ?”
“Sự việc 5 năm trước người khác không biết, chẳng lẽ anh không biết sao? Anh...”
“Được rồi”.
Lý Phương cũng không biết phải nói gì mới tốt, sắc mặt hơi khó chịu, buồn bã quay lại.
Nhiệm vụ lần này mất đi một người anh em tài giỏi, còn mất đi một ngọn núi lớn kiệt xuất. Trong lòng mọi người rất hỗn loạn, sự im lặng lúc này ngược lại là giải pháp tốt nhất.
Mà lời của bọn họ, đương nhiên cũng đã lọt vào tai Vu Kiệt, anh hít sâu một hơi sau đó dựa vào cửa số, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn thế giới rộng lớn dưới bầu trời.
Mặt đất xanh ngắt, khu rừng nguyên sinh rậm rạp sương khói mù mịt.
Đến rồi.
Bất giác đã đến rồi!
Sau khi phi công thông báo tin tức qua micro liền bắt đầu hạ cánh.
Tâm trạng Vu Kiệt u ám, hốc mắt hơi ửng đỏ, anh đã nhìn thấy hàng trăm chiến sĩ Long Tiễn đang tập hợp trên thao trường ở doanh trại quan trọng nhất của biên giới.
Điều khác với thường ngày là trên tay những chiến sĩ này đều không hẹn mà cùng buộc một sợi dây ruy-băng trắng.
Bọn họ xếp hàng chờ đợi.
Ông ta nhìn gã lính đánh thuê: “Tôi cho cậu thời gian ba phút để điều động một chiếc trược thăng tới đây, nếu không thì...”
“Cậu sẽ có kết cục giống với bọn họ”.
Diệp Lâm chỉ vào những xác chết máu thịt lẫn lộn.
Ông ta là một võ sĩ chứ không phải một sát thủ.
Ông ta không quá biết cách uy hiếp người khác nhưng ông ta lại rất biết cách làm thế nào để đánh nhau!
Ông ta không giỏi nướng cá nhưng lại rất giỏi câu cá ven hồ!
Tính cách ông ta không đặc biệt tốt nhưng cả đời này chỉ tốt với Mặc Bạch và đồ đệ!
Cho nên, ông ta không thể không học 3 việc.
Nướng cá.
Kiềm chế tính khí!
Cuối cùng là uy hiếp người khác!
...
...
Một ngày một đêm cứ trôi qua như vậy.
Khoảng cách giữa khe núi tuyết và biên giới, nếu tính theo đường chim bay thì chỉ khoảng 1 ngàn kilomet.
Chiếc trực thăng chở 19 chiến sĩ Long Tiễn sau hai ngày ba tiếng cuối cùng cũng đến biên giới.
Chỉ là suốt cả đoạn đường, trên mặt mỗi người đều bao phủ tầng tầng sương mù và đau thương.
Bọn họ đều đã biết một tin tức.
Ông Lưu mất rồi.
Đi rồi.
Không ai lên tiếng, bầu không khí im lặng như một tảng băng từ trên trời rơi xuống, âm thanh va chạm vào mặt đất nhiều lần rồi dần biến mất.
“Lang Vương”.
Cũng không biết bầu không khí này duy trì bao lâu, Lý Phương đã không nghỉ ngơi liên tiếp 24 tiếng đồng hồ ngẩng đầu nhìn Vu Kiệt.
Vu Kiệt chỉ ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm dao găm Lang Vương như cũ.
“Trương Thanh...”
Nhìn Vu Kiệt không có phản ứng gì, Lý Phương lại nhỏ giọng gọi Trương Thanh bên cạnh một tiếng.
“Cái gì?”
Trương Thanh có chút mất kiên nhẫn.
“Cái gì là cái gì? Chúng ta có cần an ủi Lang Vương chút không, dù sao cũng xảy ra việc lớn như vậy, lỡ như...”
“Lỡ như cái gì mà lỡ như?”
Chưa đợi Lý Phương nói hết lời thì ánh mắt Trương Thanh đã nghiêm lại, sắc bén nói: “Đổi lại người nghe tin tức này là anh thì anh có thể có phản ứng gì, ông Lưu đối xử với Lang Vương thế nào, người khác không rõ chẳng lẽ đến anh còn không rõ?”
“Sự việc 5 năm trước người khác không biết, chẳng lẽ anh không biết sao? Anh...”
“Được rồi”.
Lý Phương cũng không biết phải nói gì mới tốt, sắc mặt hơi khó chịu, buồn bã quay lại.
Nhiệm vụ lần này mất đi một người anh em tài giỏi, còn mất đi một ngọn núi lớn kiệt xuất. Trong lòng mọi người rất hỗn loạn, sự im lặng lúc này ngược lại là giải pháp tốt nhất.
Mà lời của bọn họ, đương nhiên cũng đã lọt vào tai Vu Kiệt, anh hít sâu một hơi sau đó dựa vào cửa số, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn thế giới rộng lớn dưới bầu trời.
Mặt đất xanh ngắt, khu rừng nguyên sinh rậm rạp sương khói mù mịt.
Đến rồi.
Bất giác đã đến rồi!
Sau khi phi công thông báo tin tức qua micro liền bắt đầu hạ cánh.
Tâm trạng Vu Kiệt u ám, hốc mắt hơi ửng đỏ, anh đã nhìn thấy hàng trăm chiến sĩ Long Tiễn đang tập hợp trên thao trường ở doanh trại quan trọng nhất của biên giới.
Điều khác với thường ngày là trên tay những chiến sĩ này đều không hẹn mà cùng buộc một sợi dây ruy-băng trắng.
Bọn họ xếp hàng chờ đợi.
Phía trước là một người đàn ông trung niên mặc quân phục.
Rất nhanh, trực thăng đã hạ cánh.
Mười chín chiến sĩ Long Tiễn sau khi mở cửa trực thăng đều nhanh chóng về hàng.
Còn Vu Kiệt vẫn ngồi trên trực thăng nhìn doanh trại bên ngoài cửa sổ, những kỉ niệm trong quá khứ từ từ hiện lên trong đầu.
Anh không đi xuống, anh cũng không biết tại sao phải ngồi ở đây, nhưng bây giờ, anh chỉ muốn ngồi ở đây.
“Vâng!”
“Tâm trạng của Lang Vương hình như có chút không ổn”.
“Được, tôi hiểu rồi, cậu về hàng đi!”
Sau khi nghe Lý Phương thông báo tình hình xong, người đàn ông trung niên Tần Bưu gật đầu, khóe mắt hằn sâu vệt nước mắt, vô cùng nặng nề.
Ông ta thở dài đi lên trực thăng, ngồi xuống cạnh Vu Kiệt.
Vu Kiệt ngước nhìn ông ta: “Tần đại ca”.
Tần Bưu thở dài: “Có một số việc, nên đối mặt thì phải đối mặt, trưởng thành luôn đi kèm với đau khổ, chín chắn thì buộc phải trả giá”.
Vu Kiệt: “Cho đến bây giờ, em vẫn còn nhớ hình ảnh lần đầu gặp ông nội Lưu, ông ấy cười với em, đưa ngón tay cái về phía em, cúi chào em, vỗ vai em, Tần đại ca, anh hiểu không?”
----------------------------