Chương 8: Là định mệnh sao?
Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Kiệt tỉnh dậy sau một giấc ngủ say, đây là thói quen của anh, mỗi ngày đúng bảy giờ sáng thức dậy, đi xuống dưới nhà thực hiện bài huấn luyện buổi sáng để hoạt động gân cốt, đồng thời duy trì khí huyết lưu thông, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi đánh răng rửa mặt, anh đổi một bộ đồ đơn giản thoải mái đi xuống dưới sân của khu ký túc dành cho nhân nhân viên rồi bắt đầu bài đánh võ của mình, do hôm nay là cuối tuần cho nên hầu như tất cả nhân viên ở tại toà nhà này chẳng có mấy người dậy được sớm như vậy.
Mãi mới đến ngày nghỉ, làm gì có ai muốn thức dậy sớm chứ?
Nhưng mà Vu Kiệt không ngờ được là, lúc anh đang hết sức tập trung vào bài tập của mình thì Dương Cẩm Tú đã tỉnh dậy.
Tình cờ, Dương Cẩm Tú cũng vừa mới bước xuống lầu đang chuẩn bị đi thực hiện lời hứa của mình, mua đồ ăn sáng cho Vu Kiệt, cô nhìn thấy cảnh Vu Kiệt đang đánh võ.
Mỗi một cú đấm, kình lực phát ra bên ngoài, cách xa mấy mét mà vẫn cảm nhận được luồng gió tạt vào mặt!
Giỏi quá đi mất!
Trái tim Dương Cẩm Tú nhảy bình bịch, mặt bắt đầu đỏ lên.
“Mình bị làm sao vây? Mình…”, trong lòng Dương Cẩm Tú tự nhiên sinh ra một loại cảm xúc rất kỳ lạ.
Xong rồi!
Cô dậm chân, có phần mất tự nhiên, vội vàng chuồn khỏi chỗ đó rồi chạy đến khu ẩm thực bên ngoài ký túc để mua đồ ăn sáng.
Cô hai mươi bốn tuổi, đây là lần đầu tiên trong đời có loại cảm xúc này với một người đàn ông, mà thứ cảm xúc này rất vi diệu, có chút thích đối phương một cách khó mà diễn tả nổi, vừa đi vừa nghĩ mãi, Dương Cẩm Tú đột nhiên cảm thấy bản thân mình như biến trở lại thành một cô gái nhỏ.
Không Được!
Không được!
Sao mình lại thế.
Dương Cẩm Tú vỗ vỗ đầu mình, chiếc điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô cầm lấy túi đồ ăn sáng đã mua lên rồi mới nghe điện thoại: “A lô?”
“Cẩm Tú, con đang ở đâu?”, giọng nói phía bên kia đầu dây có chút lo lắng.
Cả người Dương Cẩm Tú sững lại, ngây ngẩn tại chỗ: “Bố…”.
“Con vẫn còn biết bố là bố của con à, từ lúc con trốn khỏi nhà đến nay đã tròn hai năm rồi, mà con không gọi lấy một cuộc điện thoại nào cho bố, con có biết ông sắp bị con làm cho tức chết rồi không, mau nói cho bố biết con đang ở đâu, bố lập tức phái người đi đón con!”
Mặt Dương Cẩm Tú biến sắc, hai năm trước cô mới vừa tốt nghiệp trường đại học thủ đô trở về nhà đã bị ông chỉ định kết hôn với nhà họ Hàn đứng đầu Ninh Thành. Cô thà chết cũng không chịu đồng ý, cô chỉ muốn tuân theo nguyên tắc của mình, nếu như ép cô phải lấy người mà cô không hề yêu thì cô thà chết còn hơn!
Cho nên, sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng cô mới trốn được khỏi nhà, lén lút đến thành phố Giang Thành này rồi xin vào làm việc tại tập đoàn đá quý Cao Thị và sống một mình đến nay.
Cô không ngờ rằng, cuối cùng thì số điện thoại của cô vẫn bị tra ra được.
“Con không muốn quay về”, Dương Cẩm Tú mím chặt miệng!
“Bố, con không muốn kết hôn với tên công tử bột ăn chơi trác táng kia, bố biết tính của con, con không yêu gã, muốn ép con gả cho gã, khác gì bảo con đi chết”, thái độ của Dương Cẩm Tú rất cứng rắn.
Bố Dương trầm giọng nói: “Bây giờ vấn đề không phải là gả hay không, mà là vấn đề an toàn tính mạng của con, con mau nói cho bố biết con ở đâu!”
“Con không nói, nếu như nói cho bố, sự an toàn của con mới không được đảm bảo, hừ!”
Dương Cẩm Tú bướng bỉnh ngắt luôn điện thoại, sau đó cài luôn số của bố mình vào danh sách đen của điện thoại, thậm chí còn không thèm nghe bất kỳ câu nào của ông.
Tóm lại chính là, chết cũng không về.
Đồng thời, cô cũng không để tâm đến câu nói an toàn tính mạng, giữa thanh thiên bạch nhật thế này chẳng lẽ còn có người dám ra tay giết cô hay sao?
Cô bước nhanh hơn, tay xách túi đồ ăn sáng vội vàng chạy về phía ký túc của nhân viên, nghĩ đến dáng vẻ Vu Kiệt tối hôm qua không do dự xông vào trong phòng giúp cô, thực sự là đẹp trai xuất sắc, hơn nữa vừa mới sáng ra đã dậy tập luyện, người có nhân cách như vậy, người có thói quen sống như thế chắc chắn giỏi hơn 90% nhóm thanh niên sống không lý tưởng không mục đích của thời đại này rồi.
“Phù…”
Sau khi đánh xong cả một bộ quyền cước, Vu Kiệt cảm nhận rõ ràng cảnh giới cấp 7 ám kình của mình bắt đầu có dấu hiệu chững lại, xem ra lại cần phải có một trận quyết đấu để đột phá sự ngưng trệ này.
“Chú, tập xong rồi à?”
"...", Vu Kiệt ngây ra mất một lúc sau đó xoay người lại.
“Cô… tại sao lại ở đây?”
Vu Kiệt hỏi.
Dương Cẩm Tú cười hì hì giơ túi đồ ăn sáng vừa mua đến trước mặt Vu Kiệt: “Nè, vì để tỏ lòng cảm ơn chú hôm qua đã giúp đỡ, đi mua đồ ăn sáng cho chú, không được từ chối, đều là nhân viên cùng một tập đoàn với nhau, nếu như chú từ chối thì tức là không nể mặt tôi rồi”.
Lời này của cô đã chặn luôn không cho Vu Kiệt mở miệng từ chối.
Cô thiếu nữ này...
Vu Kiệt nhìn lại mình một cái rồi lại hỏi: “Tôi là một nhân viên quét dọn, cũng là người của bộ phận hậu cần, đây là việc mà tôi nên làm. Hơn nữa, việc cô mua đồ ăn sáng cho một nhân viên quét dọn vệ sinh nếu như bị người của tập đoàn trông thấy, sợ là sẽ chỉ chỏ nói ra nói vào về cô, tốt nhất…”.
Nhưng Vu Kiệt còn chưa kịp nói xong, Dương Cẩm Tú đã ngắt lời anh: “Tốt nhất cái gì, nhân viên quét dọn thì đã sao, người của tập đoàn coi thường tôi là việc của bọn họ, Dương Cẩm Tú tôi trước giờ nhìn người không nhìn xuất thân, chú là một người tốt, không được từ chối, mau ăn đi, nếu không tức là lãng phí đồ ăn!”
Nói xong, Dương Cẩm Tú cũng mặc kệ Vu Kiệt có đưa tay ra nhận hay không mà nhét luôn túi bánh bao cùng túi bánh thịt nướng, quẩy và nước đậu nành vào lòng Vu Kiệt.
“Cái này…”
Vu Kiệt còn cho rằng mỗi nhân viên nữ của tập đoàn này đều giống với Lộ Hàn Tinh, đều là kẻ nịnh hót cấp trên nhưng lại coi thường người dưới.
Nhưng bây giờ xem ra, cô gái hàng xóm ở cạnh phòng của mình này cũng rất tốt.
“Cảm ơn, tôi sẽ ăn hết”, Vu Kiệt nhận lấy, giây tiếp theo nhét luôn một cái bánh bao vào trong miệng nhai nhồm nhoàm rồi nuốt chửng.
“Ôi chú này, ăn nhanh quá không tốt cho dạ dày đâu”, Dương Cẩm Tú nhắc nhở.
“Tôi quen rồi, đúng lúc đang đói nữa, trên con đường bên ngoài tập đoàn có một cái cái bàn, chúng ta qua bên đó ăn đi!”
“Được”, Dương Cẩm Tú gật đầu, nghĩ cũng đúng, không thể cứ đứng như vậy mà ăn chứ, nhưng nếu quay về phòng ký túc của người ta thì cũng không ổn, đi ra chỗ nghỉ chân bên ngoài là thích hợp nhất.
Hai người nói xong liền đi thẳng ra phía bên ngoài.
Vu Kiệt thì vừa đi vừa ăn, lúc đi đến bên ngoài tập đoàn thì túi bánh bao cũng đã gần hết rồi.
Anh cầm túi sữa đậu nành lên định uống mấy ngụm, vừa ngửa đầu lên, bất ngờ có một chùm tia sáng chói mắt chiếu thẳng vào mắt anh.
Xoạt!
Đây là ánh sáng chói mắt phản xạ do ánh sáng mặt trời chiếu vào ống kính của súng bắn tỉa.
Ngay lập tức, lông tơ trên người Vu Kiệt dựng đứng cả lên, trực giác đầu tiên của một tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp là di chuyển ánh mắt lên trên toà nhà cao tầng phía đối diện.
“Có người bắn tỉa!”, Vu Kiệt nheo mắt lại, trong miệng lẩm bẩm.
Đó là ai?
Anh bước đến bên cạnh thùng rác rồi dừng lại, giả bộ uống hết chỗ nước đậu nành sau đó vứt cái chai vào bên trong, thực tế là anh đang mượn cơ hội này để quan sát bốn phía xung quanh!
Rất nhanh, anh phát hiện xung quanh có rất nhiều thứ bất thường.
Mấy chiếc xe 16 chỗ đỗ trên con đường phía gần tập đoàn, mà đầu xe lại quay thẳng về phía cửa chính, quay lưng lại với ống kính camera.
Cùng lúc đó, trong nhóm người đi bộ trên mấy con phố xung quanh, có mười mấy ánh mắt thường thường liếc về phía bọn họ bên này.
“Là tới để tìm mình?”, Vu Kiệt âm thầm tự hỏi nhưng lại thấy kỳ lạ, nếu như bọn họ nhằm vào mình thì tay súng bắn tỉa kia phải bắn mình ngay khi lọt vào tầm ngắm, hơn nữa tay súng bắn tỉa kia cực kỳ nghiệp dư, lại đi chọn vị trí bắn này vào buổi sáng sớm, rõ là đang tự tìm chết.
Chẳng lẽ là...
Vu Kiệt quay đầu lại, đôi mắt nghiêm trọng nhìn chằm chằm Dương Cẩm Tú.
Đúng vậy, người bị đám người kia giám sát chính là cô ấy.
Cô gái này không đơn giản.
Là nhằm vào cô ấy mà đến.
Đây là duyên phận bắt mình phải giúp cô ấy một tay!
“Có chuyện gì vậy chú? Không ngon à?”, biểu cảm trên mặt Dương Cẩm Tú rất chân thành.
----------------------------