Chương 347: Lý Giang Đào trả thù
Ban đầu khi Lâm Doãn Nam vào trong phòng nhìn thấy ba người kia thì vô cùng phẫn nộ. Nhưng khi từng bức ảnh và từng tập tài liệu xuất hiện thì cô ta thấy sốc khi nhìn thấy những chứng cứ xác thực trong tay Vu Kiệt.
Cô ta càng nghĩ càng thấy sốc.
Đây… Đây là chuyện gì thế này?
Hai tập tài liệu, một cái đến từ tổ tác chiến kinh tế thủ đô, là tổ chức chuyên bắt các tội phạm kinh tế có uy danh nhất cả Hoa Hạ, còn uy tín thì càng không cần phải nói. Một cái đến từ người đàn ông tên Vu Kiệt này.
Hai chứng cứ hùng hồn thể hiện ra chân tướng sự việc… Trái ngược hoàn toàn với nhau?
Rốt cuộc… Chuyện gì thế này?
Vu Kiệt không có uy danh được Hoa Hạ công nhận, anh chỉ có sự tín nhiệm của Lâm Doãn Nam mà thôi.
Nên tin tổ tác chiến kinh tế hay tin Vu Kiệt? Rốt cuộc nên tin ai?
Rốt cuộc đâu mới là chân tướng?
Từng tội danh của Lý Giang Đào xuất hiện trước mặt Lâm Doãn Nam, niềm tin kiên định trong lòng cô ta lúc này như sụp đổ.
Cuối cùng, cô ta đã bị lay động trước sự thật với đầy rẫy chứng cứ này.
Bản thân cô ta không phải không nghi ngờ tính chân thực của tài liệu mà Lục Chấn Hoa gửi cho mình.
Nhưng nếu như Lý Giang Đào thật sự không có vấn đề gì, thật sự trong sạch thì tại sao sau khi có được bản tài liệu này và tìm thông tin của ông ta thì không có ai biết?
Tên Lý Giang Đào này tuyệt đối có vấn đề!
Một người sống sờ sờ như vậy, sao đột nhiên lại ‘bốc hơi’ như vậy được?
Nếu như có người cố ý giở trò phía sau để xóa hết dấu vết của ông ta, thì chứng tỏ trong chuyện này… Có uẩn khúc.
Lâm Doãn Nam thất thần trước màn hình máy tính, lập tức ngây người ra.
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt kiên định của Vu Kiệt nên trong lòng không khỏi áy náy.
Hóa ra…
Là mình đã hiểu nhầm họ…
“Tôi biết rồi!”, Lâm Doãn Nam đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ba người mà trên mặt vẫn không muốn tỏ ra yếu ớt.
Đổng Sinh ở bên cạnh không nhẫn nại được, anh ta thấy Lâm Doãn Nam căn bản không coi Vu Kiệt ra gì mà vẫn ngông cuồng như vậy nên anh ta thấy bực tức rồi quát lớn với cô ta: “Cô như vậy là có thái độ gì?”
“Anh Vu đưa cho cô xem chứng cứ, cô vẫn…”.
Thật không ngờ, lời nói chưa dứt thì Vu Kiệt đã giơ tay ra hiệu Đổng Sinh hãy im lặng.
Sau đó, ánh mắt Vu Kiệt trở nên lạnh lùng hơn, con ngươi cũng co lại.
Anh nói với Lâm Doãn Nam: “Lâm Doãn Nam! Trước đây cô làm việc dưới trướng của Trương Thế Đào nên tôi cũng rất tin tưởng cô”.
Đổng Sinh khi nghe thấy lời này thì hai mắt trợn trừng.
Hóa ra…
Cô ta không phải là người mà kẻ đứng phía sau Lý Giang Đào phái đến, tại Đổng Sinh sốt sắng quá nên nghĩ nhiều.
Vu Kiệt ngập ngừng chút, sau đó tiếp tục nói: “Tôi tin là sau khi xem xong những chứng cứ này thì cô sẽ biết làm như thế nào?”
“Không phải vì cái khác mà vì tôi tin cô, Lâm Doãn Nam”.
Vu Kiệt biết rõ, con người Lâm Doãn Nam không xấu, trước đây lần đầu gặp mặt anh đã biết đây là người chính nghĩa. Chỉ có điều, cô ta dễ dàng bị những thứ giả dối và những lời nói làm mờ hai mắt thôi.
Nếu như hiện giờ mình đã thẳng thắn như này, cũng nói cho cô ta chân tướng sự việc thì…
Anh tin, Lâm Doãn Nam nhất định sẽ giúp họ điều tra chuyện này đến cùng.
Từng lời nói kiên định của Vu Kiệt như dòng suối ấm truyền đến tai Lâm Doãn Nam khiến trong lòng cô ta cảm thấy ấm áp.
Giống như ngay từ ban đầu mình đã tin tưởng Vu Kiệt thì Vu Kiệt cũng tin mình.
“Được rồi!”, Lâm Doãn Nam gật đầu, từ tận đáy lòng cô ta cũng vì câu nói đó của Vu Kiệt nên mới dao động.
Anh ấy… Tin tưởng mình.
Cô ta đứng thẳng người, trầm giọng nói: “Vu Kiệt! Hôm nay Lâm Doãn Nam tôi thề danh dự, tôi nhất định sẽ điều tra ra chân tướng sự việc này”.
“Sẽ không phụ sự tín nhiệm của anh”, sau đó Lâm Doãn Nam nhìn USB cắm trên máy tính rồi hỏi: “Thế cái USB này…”.
Vu Kiệt thấy vậy thì khẽ cười, nói: “Đó là bản sao, cô cầm đi đi”.
Sau khi nghe thấy vậy thì Lâm Doãn Nam chỉ cười một cái, cầm USB rồi đi ra ngoài luôn.
Đi đúng đường thì kể cả con đường đó có muôn vàn trở ngại thì…
…
Trong phòng lớn của hội thương nghiệp Vạn Hải, Lý Giang Đào hai tay đút túi quần, chậm rãi đi vào trong.
Dưới cằm của ông ta vì hai ngày nay vất vả mệt mỏi nên mọc rất nhiều râu. Khuôn mặt vốn toàn bị thịt, giờ cộng thêm cảnh này nên càng khiến người khác muốn nôn.
Ông ta ngậm điếu thuốc xịn trong mồm, nheo mắt thở ra làn khói rồi nhìn hội thương nghiệp Vạn Hải không một bóng người.
Ông ta vẫn còn nhớ lúc mình bị thanh niên mặc đồng phục dẫn đi thì những người xung quanh đều với phản ứng vui khi người khác gặp họa.
Những tiếng cười chói tai, những lời bàn tán, ông ta đều nhớ như in.
Không ngờ đến phải không?
Không ngờ mình vẫn có thể quay về!
Đến bản thân mình cũng không thể ngờ!
Nhưng…
Nếu mình đã quay về thì cả Vạn Hải này sẽ có cuộc cải tổ lớn rồi.
Lý Giang Đào cười nham hiểm, dường như ông ta không đợi được mà muốn nhìn thấy kết cục của những kẻ đã cười mình.
Lý Giang Đào tôi sẽ trả lại các người gấp bội!
“Lên đi! Không được tha cho bất cứ kẻ nào”.
Lý Giang Đào ngâm nga điệu nhạc, đứng ở trên đất ngậm điếu thuốc rồi cúi đầu xuống, bật lửa với tư thế huênh hoang.
Sau đó, các vệ sĩ ở phía sau ông ta mặc vest đen, thân hình to lớn, hông dắt gậy bóng chày đi lên trên.
Đây là nhóm vệ sĩ gần trăm người.
Từ sau khi Lý Giang Đào ra khỏi phòng thẩm tra thì đám người này đã đón ông ta ở cửa với khí thế hùng hồn, điều này tạo thêm vẻ vang cho ông ta.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là người mà cậu chủ đứng sau mình cử đến rồi.
Tất nhiên, mình cũng không được phụ lòng của cậu chủ!
Đám vệ sĩ đeo kính đen, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc. Họ đi về các góc của tòa cao ốc hội thương nghiệp…
Không bao lâu, khi Lý Giang Đào hút xong điếu thuốc thứ ba thì đám vệ sĩ đều dẫn người của hội thương nghiệp xuống.
Đám người với thần sắc kinh hoàng bị ném quỳ trước mặt Lý Giang Đào.
Nếu nhìn kỹ mới thấy, đám người này không phải ai khác mà là những chủ tịch mấy năm nay luôn sai khiến Lý Giang Đào với thái độ cao ngạo.
“Đám lão già các người cũng có kết cục ngày hôm nay hả?”, Lý Giang Đào bĩu môi, giả bộ thở dài hỏi.
“Lý Giang Đào! Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, một chủ tịch già chỉ vào Lý Giang Đào quát lớn.
Không ngờ Lý Giang Đào lại cười lớn, ánh mắt lạnh lùng, nhếch lên nụ cười nham hiểm.
“Hỏi hay lắm, bây giờ tôi sẽ cho các người biết tôi muốn làm gì?”, nói xong Lý Giang Đào đứng dậy nắm tóc của chủ tịch già rồi ném về phía trước.
“Bốp!”, nói xong, ông ta giẫm lên người chủ tịch đó rồi quay lại nhìn các chủ tịch còn lại.
Sau đó, ông ta còn giẫm lên mặt rồi nghiêng người ghé sát vào tai chủ tịch đó, nói: “Mở to mắt chó của ông ra mà nhìn, nhất định đừng có nhắm mắt lại”.
Lý Giang Đào giẫm lên mặt chủ tịch đó rồi lại đứng dậy, trên mặt với nụ cười gian xảo, lên tiếng nói: “Ra tay đi!”
Mệnh lệnh vừa phát ra, đám vệ sĩ đều rút gậy bóng chày ra, một tay vung gậy lên, một tay nắm chặt đám chủ tịch mà đánh.
“A…”.
“Lý Giang Đào! Đồ khốn kiếp này, có biết mình đang làm gì không…”.
“Lý Giang Đào… Pháp luật sẽ không tha cho loại cặn bã như mày đâu… Hãy đợi đấy… Tên họ Lý kia….”.
“…”., từng tiếng kêu thê thảm vang lên, tiếng gào thét vang vọng mãi không ngớt.
Lúc này Lý Giang Đào ngẩng đầu lên, nhắm chặt mắt lại để nghe những âm thanh này.
Chủ tịch già ở dưới chân ông ta, tuổi đã lớn, chưa bây giờ gặp phải cảnh như này nên lập tức sợ hãi run rẩy.
Lý Giang Đào cũng cảm nhận được, ông ta đứng thẳng người rồi cười nham hiểm: “Nhìn thấy gì chưa? Nhìn thấy tôi muốn làm gì chưa?”
“Có cần nhìn rõ hơn không?”, ông ta nghiến răng nghiến lợi giẫm lên chủ tịch già đó rồi hỏi: “Còn định bãi nhiệm chức vị của tôi không, muốn chết sao?”
“Lẽ nào các người nghĩ tôi ngã ngựa thế sao? Tôi nói cho các người biết, không có đâu”.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết các người hợp tác với nhà họ Đổng và cả thằng nhóc kia bắt tôi đi, nhưng giờ tôi nói cho các người biết…”.
“Đừng nói là các người, kể cả nhà họ Đổng và thằng nhóc kia đều toi đời hết”.
Cuối cùng chủ tịch già đó cũng không trụ được, ông ta hạ uy thế của mình mà cầu xin: “Hội trưởng Lý… Hội trưởng Lý… Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sai rồi…”.
“Tôi không nên bãi nhiệm chức vị của anh… Xin lỗi… Anh tha cho tôi đi… Tha cho tôi đi…”.
Lý Giang Đào chỉ bật cười với lời cầu xin của chủ tịch già đó: “Tha cho ông á? Tất nhiên là được, không vấn đề”.
Nói xong, Lý Giang Đào bỏ chân đang giẫm lên người ông ta ra.
Đúng lúc chủ tịch già kia thả lỏng người, tưởng mình không sao và đang định đứng dậy thì…
“Bụp!”, một đường vòng cung xuyên không gian, bắn thẳng đến gáy của ông ta.
Tiếp đó, máu tươi bắn tứ tung.
“Tha cái con khỉ! Đi chết đi, lão già thối”.
“Xuống suối vàng đi”.
“Đợi đám khốn kiếp nhà họ Đổng nữa”, lời nói vừa dứt thì Lý Giang Đào chau mày lại, trong ánh mắt toát ra sát ý.
Kẻ tiếp theo sẽ là nhà họ Đổng.
Và cả thằng ranh quê mùa.
Vu….
Kiệt!
----------------------------