Thân là Y Thánh, ông càng thêm hiểu rõ hơn cái gọi là sinh tử.
Thế nhưng, sinh lão bệnh tử vốn là quy luật của thế gian.
Dù ông có đứng trên đỉnh thì… liệu có thể thay đổi được kết cục không?
Mỗi người ở đây đều có suy nghĩ riêng của mình, tất cả lẳng lặng quan sát cảnh tượng trước mắt.
Chẳng mấy chốc, trước cửa nhà Trương Bát đã dựng lên năm ngôi mộ.
Người của tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo cũng dùng xe kéo ở để vận chuyển mấy tấm bia đá ở đằng xa đến, cùng nhau dựng chúng lên.
Lưu Hổ cầm cái cuốc bước đến trước một ngôi nhà khác.
“Đây là nhà của thím Trương, lúc trước em còn trộm bánh bao cho chị ăn đấy!”
Lưu Hổ vừa khóc vừa cười, mím môi nói.
Ngô Tiểu Phàm gật đầu, mỗi một lần như vậy, nước mắt của cô lại rơi thành giọt xuống đất.
Cô nhắm mắt lại, đau buồn khôn tả.
Lưu Hổ nhấc cuốc lên, bắt đầu đào.
Vu Kiệt nhìn ba cái quan tài trước mặt, cắn răng bước theo.
Mỗi một lần vung cuốc, anh đều dùng hết sức mình.
Anh hận!
Hận ông trời bất công!
Dần dần, Vu Kiệt và Lưu Hổ cũng đi hết một vòng quanh làng.
Trước mỗi một nhà, bọn họ đều đào hố, để người đã mất có thể nhập thổ vi an.
Vu Kiệt nhẩm tính có tổng cộng năm mươi ba gia đình.
Anh và Lưu Hổ đã đào tổng cộng hai trăm linh tám cái hố.
Anh đã cầm cuốc đào xuống tổng cộng sáu mươi ba ngàn lần.
Hổ khẩu của Lưu Hổ đã chảy máu đầm đìa.
Bởi vì tố chất thân thể cho nên Vu Kiệt cũng không bị thương.
“Có thể động thổ ở cổng làng rồi!”, Vu Kiệt quay sang nói với bố mình.
Lý Nam khẽ gật đầu, phất phất tay.
Chẳng mấy chốc đã có một chiếc máy xúc cỡ lớn chạy tới, bắt đầu đào hố.
Không bao lâu sau, một cái hố cực lớn đã được đào rỗng.
Thi thể của rất nhiều võ giả mặc kiếm bào đều được chôn ở đó.
Bọn họ không có phần mộ, chỉ có một tấm bia đá.
Phía trên tấm bia có một hàng chữ: “Người chịu tội, vĩnh viễn ở lại đây, bị vạn người phỉ báng!”
Cái hố này ban đầu vốn đã được lấp đầy đất, phía trên còn cắm rất nhiều thanh trường kiếm dính máu.
Những thứ hung khí này bị oan hồn quấn lấy.
Vu Kiệt thở hắt ra một hơi, trông anh có vẻ mệt mỏi.
Anh không để người nhà họ Lý hoặc người của các tổ chức giúp mình đào hố để mai táng người dân của núi Trường Mao, vì chuyện này không liên quan đến bọn họ.
Chẳng bao lâu, những ngôi mộ đã được đắp xong.
Ngô Lãnh đi phía trước, Lưu Hổ đẩy Ngô Tiểu Phàm theo sau.
Vu Kiệt thì đi sau cùng.