Matsumoto Ichiro đã đề phòng trước, trong lúc hắn xoay người, lại tiếp tục móc ra một nắm vôi bột không biết từ đâu, ném về phía Vu Kiệt.
Tốc độ rất nhanh, cự ly rất gần.
Miệng Matsumoto Ichiro ngoác ra cực lớn, cười một cách khả ố, hắn ta tưởng Vu Kiệt đã bị vôi làm mù rồi, bây giờ đang quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Hắn khoát khoát tay phải xua bớt bụi về hướng Vu Kiệt.
Nhưng mà…
Trong nháy mắt Matsumoto Ichiro xoay người, Vu Kiệt cũng đã kịp chú ý đến hành động mờ ám của hắn, anh nhếch môi trào phúng.
Chính là chiêu này đã lấy mạng một người của Thượng Võ đường ư?
Vu Kiệt vung tay phải dò xét phía trước, khí thế như giao long vùng vẫy, tốc độ cực nhanh, thế công mạnh mẽ vững vàng.
Anh tóm được cánh tay phải của Matsumoto Ichiro ngay khoảnh khắc hắn vung chưởng, tay trái Vu Kiệt vặn răng rắc những khớp xương trên cánh tay hắn, khiến toàn bộ cánh tay biến dạng.
Trong nháy mắt, một cú đấm nhắm thẳng mặt Matsumoto Ichiro phóng tới.
Đồng thời còn có cả nắm vôi bột kia.
Ngay sau đó, nắm vôi rơi thẳng vào cái mồm đang cười ha hả của Matsumoto Ichiro.
“Bẹp!”
Matsumoto Ichiro kinh ngạc tột cùng, vội vàng nhổ ra ngoài.
Thế nhưng cảm giác nóng cháy cổ vẫn lan ra khắp khoang miệng hắn.
“Tên chó chết này! Mày dám đánh lén tao!”
Trong cơn giận dữ hắn định đánh lén đối phương, không những bị đối phương phá giải, ngược lại còn bị gậy ông đập lưng ông.
Vu Kiệt lạnh lẽo nhìn hắn: “Tự làm tự chịu!”
Giọng điệu khinh miệt cực điểm.
Vừa rồi Vu Kiệt đã nương tay, nếu không sẽ không rơi vào mồm hắn, mà là mắt.
Ở Thượng Võ đường, Vu Kiệt sẽ không để cho bất cứ ai nắm được nhược điểm của mình, bảo rằng Thượng Võ đường chơi bẩn.
“Còn chiêu thức gì nữa, lên tiếp đi!”
Vu Kiệt dõng dạc hô, hào khí ngút trời.
Matsumoto Ichiro liên tục nhổ nước bọt ra, không dám nuốt xuống.
Lúc này, miệng hắn ta bê bết nước vôi.
Nếu như cứ tiếp tục như thế này, lưỡi có thể sẽ xảy ra chuyện.
Ánh mắt hắn ta càng ngày càng sắc bén, không ngờ người đàn ông trước mặt vậy mà lại có thể tránh được chiêu của hắn ta!