Chương 149: Thái độ của ông cụ Đổng
Khi đó, Đổng Sinh đang ở trong phòng của Rothschild Tiêu Hán cũng nhận được tin tức.
Sau khi nghe toàn bộ sự việc, đầu lông mày anh ta nhăn lại.
“Tình hình thế nào? Xảy ra chuyện gì rồi?”, nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của anh ta, Tiêu Hán lo lắng hỏi.
“Không hay rồi, cậu Vu đánh cô Lina – chị gái cùng cha khác mẹ của cậu, bây giờ cô Lina đang gọi điện thoại cho ông nội tôi, cậu Vu sắp gặp chuyện rồi…”
“Cái gì?”
Chỉ một lời nói, Tiêu Hán đã nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Anh ta hiểu rõ tính cách của cô chị gái kia, đừng nói là bản thân bị đánh, dù chỉ đơn giản là bị mặc đụng hàng thôi, cô ta đã hận không thể xé xác đối phương ra rồi.
Mà lần này, cậu Vu kia…
Tiêu Hán nhíu mày, mặc dù nói Vu Kiệt đến đây trị bệnh cho anh ta là vì nể mặt Đổng Sinh, nhưng đối với anh ta mà nói, Vu Kiệt chính là ân nhân cứu mạng.
Anh ta không thể trơ mắt nhìn Vu Kiệt bị Lina bắt nạt!
“Anh Đổng, xin nhờ anh, nhất định phải bảo đảm cho cậu Vu được an toàn”. Tiêu Hán lo lắng nói.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ làm như thế, dù cậu không nói thì tôi cũng nhất định bảo vệ cậu Vu an toàn”. Trong mắt Đổng Sinh, Vu Kiệt là một nhân tài hiếm có.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, cậu nghỉ ngơi cho khoẻ nhé, tôi dẫn người qua đó xem sao”.
“Uh”.
Nói xong, Đổng Sinh lập tức đứng dậy, rời đi.
Mà anh ta vừa ra khỏi cửa được vài giây, Tiêu Hán lâm vào trầm tư, lấy điện thoại gọi ra nước ngoài.
Điện thoại vừa được nhấc, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói già nua.
“Cậu chủ, cậu đã nghĩ thông suốt rồi sao… Tôi biết mà, cậu không phải là người chịu bị người khác bắt nạt, tôi đã nhìn ra được, cậu là một con đại bàng…”
Sau một lúc im lặng, Tiêu Hán chầm chậm lên tiếng.
"Tôi đồng ý với ông, đợi khi tôi trở thành người thừa kế của gia tộc Rothschild, sẽ dùng sức mạnh của cả gia tộc để giúp ông tìm món đồ mà ông muốn tìm, nhưng tôi có một điều kiện, lần này trở về, tôi muốn tiện nhân Lina nửa đường bị ngã xuống biển, tôi muốn cô ta phải chết!”
“Điều này…”, ông lão do dự.
“Cậu không sợ sau khi về bố cậu sẽ nghi ngờ sao? Điều này sẽ ảnh hưởng đến tiến độ kế hoạch của chúng ta”.
“Tôi chỉ quan tâm đến kết quả!”
“Vậy được, tôi hiểu rồi cậu chủ, cậu yên tâm! Tiện nhân Lina kia sẽ trở thành hòn đá lót đường đầu tiên trên con đường trở thành người thừa kế của cậu, cậu chủ, tôi rất mong chờ đến ngày cậu trở thành người thừa kế của gia tộc Rothschild!”
Điện thoại vừa ngắt, ánh mắt luôn tỏ ra rụt rè, sợ hãi của Tiêu Hán trở nên lạnh lùng.
Từ thời khắc này, anh ta như được sống lại một lần nữa.
Anh ta muốn vì ân nhân cứu mạng của mình, xử trí Rothschild Lina!
…
…
Dưới màn đêm, mưa rơi lất phất.
Sau khi gọi điện thoại, Rothschild Lina lại nở nụ cười bá đạo.
Cô ta lạnh lùng nhìn Vu Kiệt: “Tối nay, tại bữa tiệc này, anh là người làm nhục gia tộc Rothschild nhiều nhất, tôi bảo đảm, thời khắc mà tên anh được khắc trên bia mộ, cả thế gian này, không có một ai dám đến quỳ lạy!”
“Quỳ lạy…”, Vu Kiệt nói thầm: “Có lẽ, cô cũng nên đến quỳ lạy trước anh em của tôi”.
Vừa nói, ánh mắt của anh cũng trở nên lạnh lẽo.
Nhưng vào lúc anh định ra tay với Lina, bên ngoài trang viên có mấy chiếc xe Mercedes Benz phóng như bay đến, dừng ở trước cửa.
Sau đó, một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, khí chất phi phàm dẫn theo mấy người vệ sĩ đi vào.
“Đến rồi, là cậu chủ nhà họ Trang, Trang Mạt Tam!”
“Cậu chủ nhà họ Trang đến rồi, Lưu Tiệp thật sự gọi điện thoại cho chồng mình, tối nay có quá nhiều kịch hay, lần này Vu Kiệt… liệu có thể đối phó được không?”
“80% là không ổn, nhà họ Trang kinh doanh bến tàu, độc quyền kinh doanh một số bến tàu gần đây, quản lý hàng ngàn nhân viên, hơn nữa đây lại đang ở nhà họ Đổng, nhà họ Trang với nhà họ Đổng lại có mối quan hệ mật thiết với nhau, lần trước Vu Kiệt làm loạn ở yến tiệc nhà họ Đổng, tối nay, sợ là không thể đi được rồi!”
“…”
Đám đông thảo luận ngất trời, kể từ khi nhìn thấy Trang Mạt Tam đến, không có ai trông đợi vào Vu Kiệt, trong mắt mọi người, phảng phất như anh chỉ là một người chết.
Vu Kiệt vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh.
Mà Lưu Tiệp, vừa nhìn thấy chồng là Trang Mạt Tam dẫn theo vệ sĩ xông vào, liền đứng lên chạy qua đó kể khổ, không ngờ lại có một bàn tay to đè chặt đầu cô ta xuống đất, không động đậy được!
“Xầm xì…”
Cảnh tượng bá đạo này lại xuất hiện một lần nữa, tất cả mọi người đều không dám tưởng tượng, người thừa kế nhà họ Trang đã đích thân đến đây rồi, Vu Kiệt còn dám làm như vậy?
Chính là nghĩ có thể một mình đánh lại?
Tất cả mọi người đều biết, Lưu Tiệp và Rothschild Lina gọi đến 2 người đều không thể đùa được!
Một người là ông cụ nhà họ Đổng.
Một người là người thừa kế nhà họ Trang, quản lí nhiều bến tàu.
Đó là chưa kể, Rothschild Lina còn chưa gọi điện cho gia tộc.
Bọn họ không thể tưởng tượng được, một người chỉ là em trai của con rể nhà họ Cao, một gã trai thôn quê lại có thể kiêu ngạo đến như vậy.
Mấy năm nay, những người có võ nghệ cao cường thì có thể làm gì chứ?
Mà nhìn thấy cảnh này, Trang Mạt Tam lập tức lộ ra sát khí vô hạn.
“Chồng ơi… Chồng… Mau cứu em, tên khốn này… bạn gái của hắn không những hạ độc em, còn… còn đánh em thành ra như thế này, anh phải đòi lại công bằng cho em!”, cho dù bị dí đầu xuống đất thì Lưu Tiệp vẫn cố gào lên.
Trang Mạt Tam cau mày, nhìn chằm chằm Vu Kiệt: “Mày chính là Vu Kiệt đúng không! Đồ khốn, mày còn không thả tay ra, có tin tao khiến cho đến cả người nhà cũng không nhận ra mày?"
“Mày bảo tao thả ra là tao phải thả sao? Vậy những oan ức mà bạn gái tao phải chịu, những vết thương của chị dâu tao, ai sẽ bù đắp?"
“Chết tiệt!”
Trang Mạt Tam không cho là đúng: “Đây là yến tiệc nhà họ Đổng, nếu thức thời, ngay lập tức thả vợ tao ra, sau đó quỳ xuống, tự đánh gẫy tay chân, tao sẽ tha cho mày một mạng!”
“Nếu không, đợi ông cụ Đổng đến, tao sẽ cho mày đẹp mặt”.
Chỉ với hai câu nói, Trang Mạt Tam đã thể hiện được khí chất của người thừa kế, giống như trong mắt anh ta, Vu Kiệt chỉ là một người đã chết.
Cho dù không phải người chết, đến cùng cũng không khá hơn là bao.
“Không hổ danh người thừa kế nà họ Trang, khí chất đúng là khác hẳn!”
“Ai dám nói không phải chứ? Tình hình hiện giờ, đánh nhau không phải dựa vào bên nào nhiều người hơn cũng không phải dựa vào võ công cao cường!”
”Phải dựa vào quyền thế, cả Giang Thành ai cũng biết, anh trai của Vu Kiệt đi ở rể, cho dù có thêm một Chủ tịch Tập đoàn Hoa Mỹ thì đã sao, đây là địa bàn nhà họ Đổng, Tập đoàn Hoa Mỹ có mạnh, cũng không thể mạnh bằng nhà họ Đổng!”
“Đúng vậy!”
Tiếng thảo luận ngày càng to.
Có vẻ như lúc Rothschild Lina gọi điện thoại kêu người đến, đã quên mất thân phận của chồng Lâm Nhã.
Mà trong những người ở đây, người đầu tiên nhận ra Vu Kiệt, nói ra thân phận của Vu Kiệt lại không dám nghị luận nữa, bởi vì ngoài thân phận mà mọi người đều biết, người đó còn biết, Vu Kiệt chính là ân nhân cứu mạng đã chưa khỏi chân cho Đổng Sinh - người thừa kế nhà họ Đổng.
Là khách quý của nhà họ Đổng.
Nhưng đối mặt với nhà họ Trang và Rothschild Lina bị sỉ nhục, không biết ông cụ Đổng sẽ lựa chọn như thế nào.
“Ông cụ Đổng đến rồi!”
Đúng lúc này, không biết ai hét lên, tất cả mọi người đều lập tức nhìn về hướng con đường nhỏ dẫn đến sân sau.
Chỉ thấy, ông cụ Đổng bước chân vững vàng, dẫn theo mười mấy bảo vệ của nhà họ Đổng đi nhanh về phía này, chỉ vài bước đã đi đến trước mặt mọi người.
Trang Mạt Tam vẻ mặt cao ngạo, chỉ vào mặt Vu Kiệt: “Đồ khốn, còn không thả ra, ông cụ Đổng đến rồi, lẽ nào mày muốn chết ở đây?"
“Chết? Mày cứ mơ đi?”, Vu Kiệt vẫn bất động, nắm đầu Rothschild Lina và Lưu Tiệp, hướng về phía ông cụ Đổng đang đi đến.
Giây tiếp theo, ông cụ Đổng đã đi đến trước mặt Vu Kiệt, không khí đột nhiên cứng lại.
Đồng thời, cách đó không xa, Đổng Sinh cũng đang dẫn theo người đi đến, nhìn thấy ông cụ Đổng đã đến rồi, anh ta không khỏi sửng sốt.
Ông cụ Đổng ngắm nhìn anh ấy, ngắm nhìn người này…
Trang Mạt Tam nóng nảy, chặn phía trước: “Ông cụ Đổng, bố của tôi là…”
Không đợi hắn ta nói xong, ông cụ Đổng đã cắt ngang, trầm giọng nói: “Tôi biết cậu là con trai nhà họ Trang, nếu đã đến rồi, vậy thì – - xin lỗi đi!”
“Cái gì? Xin lỗi?”
Trang Mạt Tam sững sờ.
Tất cả mọi người cũng đều một biểu cảm kinh ngạc.
Xin lỗi ai?
Giây tiếp theo, mọi người nhìn thấy ông cụ Đổng cúi người xuống, cúi đầu với Vu Kiệt, nói: “Xin lỗi… cậu Vu, tôi đã tới muộn!”
Nói xong, sau đó đôi mắt sắc như mắt chim ưng của ông liếc nhìn Rothschild Lina, giơ bàn tay già nua nhăn nheo của mình lên, đột ngột vả xuống.
“Bốp!”
"Một người phụ nữ ngoại lai cũng dám làm càn ở đây, tiện nhân, mau xin lỗi cậu chủ Vu!"
----------------------------