Chưởng môn Thiên Sơn cười lạnh: “Vậy phải xem mày có đủ nhanh để đến trước mặt tao hay không?”
Vừa dứt lời, chưởng môn Thiên Sơn liền ném bó đuốc trong tay ra.
“Ầm!”
Ngay sau đó, bó đuốc rơi vào chồng đuốc tẩm đầy xăng.
Chỉ trong một nhịp thở, lửa đã cháy bùng lên cứ như có một đôi tay từ địa ngục duỗi ra, không ngừng hướng lên trên với ý đồ cắn nuốt thân thể Ngô Tiểu Phàm.
Khói cuồn cuộn bốc lên như đài phun nước.
“Không ổn!”
Vẻ mặt Vu Kiệt lập tức thay đổi.
Đúng lúc này, ông cụ nhà họ Thường tức giận quát lên: “Tất cả đệ tử nhà họ Thường nghe lệnh, giết hắn cho ta!”
“Vâng!”
“Hô…”
“Hô…”
“Hô…”
Trên con đường đá xanh chỉ rộng khoảng hai mét, hơn một trăm đệ tử nhà họ Thường hét lên một tiếng, sau đó giơ vũ khí lạnh trong tay lên, vọt về phía Vu Kiệt.
Lúc này, Vu Kiệt không tiếp tục ẩn mình nữa.
Anh siết chặt đao đốn củi trong tay, khí kình trong cơ thể bộc phát, giẫm chân lấy đà xông vào đám người.
Một tay anh cầm đao!
Một tay kết ấn!
Đao ấn giao nhau là vì nghĩa!
…
…
Ngay lúc này, khi trận chiến đang nổ ra một cách khốc liệt thì ở sân bay Lạc Thành, cuối cùng, chiếc máy bay đầu tiên cũng đến.
Trên bầu trời xuất hiện một chiếc máy bay màu trắng có in biểu tượng.
Nếu chụp lại hình ảnh biểu tượng kia và tra tìm trên Internet thì kết quả nhận được chỉ có một.
Thông tin mà bạn tìm kiếm không tồn tại!
Bởi vì… đó chính là một chiếc máy bay chuyên dụng.
Mạc Vãn Phong… đã đến!
…
Diện tích sân bay Lạc Thành không lớn, nói chính xác hơn thì chỗ này còn không bằng một cái nhà ga, ngày thường, hầu hết người lui tới sân bay Lạc Thành đều là những nhân tài và doanh nhân ưu tú nhất vùng.
Thế nhưng…
Ngay khi chiếc máy bay màu trắng hạ xuống, trong sảnh chờ đông đúc lập tức có một đám người võ trang đầy đủ xông đến, bọn họ được trang bị súng ống, bất kể là cách ăn mặc hay tốc độ thì cũng có thể thấy được đó là những chiến sĩ dũng mãnh.
Hàng rào cảnh giới tựa như một lằn ranh chia cắt trời đất, hoàn toàn ngăn cách sảnh chờ máy bay và lối ra.
Trong loa phát thanh và trong không khí không ngừng vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ, có lực, càng lúc càng dữ dội, cứ như có động đất vậy, khiến tất cả mọi người ngơ ngác không biết phải làm sao.