Hắn ta kiêu ngạo trở về nơi ở của mình.
Bỗng nhiên sau lưng tê rần rần, cảm giác cực kỳ mất tự nhiên.
Bởi vì hắn ta có thể cảm giác được, ánh mắt những người hầu trong nhà đều đang đổ dồn lên người mình.
Bây giờ, bọn họ còn dám nhìn hắn ta chằm chằm như vậy sao?
Lúc này, Thượng Quan Bắc thực sự tức giận rồi.
Bên ngoài biệt thự tổ chức yến tiệc hôm đó, sau khi hắn ta nhận được tin tức thì trong lòng đã bừng bừng lửa giận rồi.
Bây giờ còn có người dám đến chọc tức hắn ta?
Tại sao?
Chỉ bởi vì Vu Kiệt đã sống lại?
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, lòng căm hận Vu Kiệt lại tăng lên một bậc.
Đi đến sân, Thượng Quan Bắc ngồi xuống một chiếc ghế đá, lo lắng vô cùng.
Đã lâu như vậy rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì cả.
Tính đến bây giờ đã một ngày trôi qua, hắn ta thật sự hoảng rồi!
Bây giờ, thái độ của nhà họ Thượng Quan đối với hắn ta rất mơ hồ, hắn ta cũng không biết bố và ông nội mình nghĩ thế nào.
Có điều trong nhà Thượng Quan, ngoài hắn ta ra, căn bản không ai có thể đại diện cho gia tộc mà đứng trước mặt mọi người!
Nếu như lần này hắn ta đã được phép trở lại, thì nhất định phải quyết chiến một phen!
Nếu không, thật sự không còn cơ hội nữa rồi!
Nhưng điều kiện tiên quyết cho những kế hoạch này, đó là phải lấy được mạng của Vu Kiệt mới được!
Lúc này, gió đã nổi lên rồi.
Một làn gió mát lạnh thổi qua, bộ quần áo mỏng manh trên người Thượng Quan Bắc không ngăn nổi cái lạnh kia, khiến hắn ta thấy rùng mình.
Nhưng bỗng nhiên lại có một giọt mồ hôi lạnh túa ra trên lông mày hắn ta, thuận thế từ từ trượt xuống.
Rất chậm, giống như thời gian bây giờ.
Thượng Quan Bắc cảm thấy thời gian hiện tại thực sự là một cực hình, khiến hắn ta không thể chờ đợi thêm nữa!
Tay hắn ta hơi run, lục tìm hai bên túi quần, cuối cùng mới thò tay vào lấy.
Hắn ta lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện thoại.
Đó là một dãy số lạ, từ trước đến nay Thượng Quan Bắc không bao giờ lưu số điện thoại, vì sợ bị lộ.
Đây chính là số điện thoại của Yến Thái.
Hắn ta nhấn nút gọi đi, đặt điện thoại lên tai, im lặng nghe tiếng tút tút chờ đối phương bắt máy.
Thượng Quan Bắc cảm thấy bản thân đã đợi rất lâu, rất lâu.
Cũng chỉ có mười mấy giây, nhưng đối với hắn ta mà nói giống như mười năm đã trôi qua vậy.
Gọi không được!
Đồng tử hắn ta hơi co lại, kinh ngạc nhìn vào màn hình điện thoại.
“Cậu rốt cuộc đang làm gì vậy?”
Không tài nào liên lạc được với cậu chủ nhà họ Yến, lúc này Thượng Quan Bắc vô cùng hoảng loạn, lửa giận bừng lên.
Hắn ta đã đợi lâu như vậy, nhưng một tin nhắn cũng không có!
Giống như một con kiến bò trên chiếc chảo nóng, sắp chín đến nơi rồi.