Chương 383: Lệnh đến (4)
Lúc này!
Dưới tầng hầm trong phòng thẩm vấn, bầu không khí yên tĩnh giống như kiếm đã rút khỏi chuôi, đến nỗi có thể nghe rõ từng hơi thở nặng nề!
Đúng lúc người của tiểu tổ chiến đấu đang chuẩn bị tiến lên một bước để ra tay!
Thì chính ngay lúc này!
“Bộp!”
Giống như đang phối hợp với bầu không khí yên tĩnh này, bóng đèn sợi tóc đang nhấp nháy cuối cùng đã bị tắt ngấm hoàn toàn sau âm thanh đó.
Đột nhiên!
Phòng thẩm vấn chìm vào bóng tối đen mịt đến nỗi không thấy rõ năm ngón tay, mùi ẩm ướt đặc trưng của tầng hầm xộc thẳng vào mặt mọi người.
Bỗng nhiên!
Người của tổ chiến đấu có chút hoảng sợ.
Nhưng mà dù sao bọn họ cũng là thành viên của tổ chiến đấu được rèn luyện bài bản.
Tiểu đội trưởng dẫn đầu nhanh chóng phản ứng, dưới sự hướng dẫn của tiếng còi, các thành viên lập tức đứng vững, ổn định lại tâm lý hoảng loạn.
Tiểu đội trưởng hiểu rõ nhiệm vụ của bản thân là, bất kể dùng thủ đoạn nào, hôm nay nhất định phải đem về được ba lá đơn ký tên nhận tội.
Tiểu đội trưởng hét lớn.
“Số 15 và số 16, hai người đứng gần cửa nhất, ra ngoài bật đèn lên!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Hiện tại đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay cả bản thân cũng không nghĩ tới, trước mắt chỉ có thể để cho hai người ở gần cửa đi ra ngoài bật đèn.
Không ngờ!
Ngay sau khi hắn ta phân phó xong mệnh lệnh, lúc hai thành viên trong tổ đi ra ngoài.
“Leng keng, leng keng!”
Đây là!
Đây là tiếng xích sắt va vào mặt đất!
Trên trán tiểu tiểu đội trưởng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Tinh thần hoảng loạn vì đang ở trong bóng tối bây giờ càng hoảng hơn!
Xích sắt sao lại va vào đất được chứ?
“Aaa!”
“Aaa!”
Tiểu đội trưởng còn chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó, cách hắn ta không xa chợt vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.
Hắn ta biết, đó chính là tiếng kêu của số 15 và số 16 mà lúc nãy hắn ta đã bảo đi ra ngoài bật đèn.
Sau đó lại là hai tiếng người ngã xuống đất một cách nặng nề!
Từ sau khi nghe tiếng xích sắt kêu leng keng đến khi nghe tiếng số 15 và 16 ngã xuống đất, tuyệt đối không quá ba giây!
Là kẻ nào đã lẻn vào sao?
Lẽ nào là…
Đột nhiên!
Một tâm trạng vô cùng bất an nhanh chóng bùng nổ trong lòng hắn ta như một quả bom.
Trước khi tiểu đội trưởng này gia nhập vào tiểu tổ của tổ tác chiến kinh tế, thì hắn ta đã từng là thành viên của tổ chiến đấu đứng đầu Hoa Hạ, một trong những thành viên nổi bật nhất.
Hiện tại hắn ta có thể cảm nhận được sự nguy hiểm ở chỗ này, cảm giác bất an trong lòng bỗng nhiên tăng vọt!
Không sai!
Chính là nguy hiểm!
Trong phòng thẩm vấn dưới tầng hầm của tòa nhà tổ tác chiến kinh tế này, trong một môi trường ngột ngạt như thế này.
Hắn ta không kìm được mà nhìn về mảng tối phía trước, là vị trí của tên thanh niên nhắm mắt đã đứng khi đèn còn sáng.
Khi bạn nhìn chằm chằm vào bóng tối thì bóng tối cũng đang nhìn chằm chằm lại bạn!
Kể từ lúc bước vào phòng thẩm vấn, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm trong tổ chiến đấu Hoa Hạ đã giúp hắn ta dự cảm được có gì đó khiến người ta lạnh sống lưng.
Đó là một loại cảm giác lạnh buốt không giống do môi trường gây ra, mà là một loại khí thế do sự tồn tại của một người nào đó tỏa ra.
Lẽ nào...
Là tên thanh niên đó sao…
Lúc này các thành viên trong tổ chiến đấu bắt đầu có chút rối loạn.
Trong phòng thẩm vấn tối om, bọn họ không nhìn thấy gì cả.
Hai thành viên của nhóm đi ra ngoài bật đèn đã ngã xuống đất rầm rầm sau hai tiếng kêu thảm!
Có kẻ địch?
Kẻ địch đang ở đâu?
Không phải bọn họ vốn dĩ là người dạy dỗ phạm nhân sao?
“Không được hoảng!”
“Người nào cầm đèn pin?’
“Nhanh bật đèn pin lên!”
Sau vài tiếng quát lớn của tiểu đội trưởng, các thành viên bắt đầu náo loạn cả lên.
Trong lúc ồn ào đó!
Đột nhiên!
“Leng keng, leng keng!”
“Leng keng, leng keng!”
Lại là hai tiếng xích sắt va vào mặt đất vang lên.
Tiểu đội trưởng lắng tai nghe.
Quả nhiên! Chính là vị trí đó!
Sau đó!
Cũng chính lúc này!
Đèn pin trong tay một thành viên nào đó bỗng sáng lên.
Tiếc là ánh sáng của chiếc đèn pin đó không thể chiếu sáng khắp cả căn phòng thẩm vấn này được.
“Nhanh rọi đèn pin về phía phát ra tiếng xích sắt!”
Ánh sáng lập tức chiếu vào sợi xích sắt, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến ai nhìn thấy cũng phải sững sờ, trợn tròn hai mắt, miệng há hốc.
Chỉ nhìn thấy ba chiếc còng sắt rơi trên đất, còn người lẽ ra đang bị trói thì lại không thấy tăm hơi đâu!
Xoẹt!
Đột nhiên!
Trong lòng mỗi người bỗng dâng lên một cảm giác sợ hãi không nói nên lời!
Đó là xích sắt đấy!
Một sợi xích sắt lớn bằng cổ tay một nam thanh niên!
Chuyện này sao mà làm được vậy?
Trong không gian tối tăm này, ba người lớn còn sống biến mất rồi.
“Đệt! Người đâu?”
“Đội trưởng, không thấy người đâu cả!”
“Bây giờ làm thế nào?”
Đột nhiên, tiếng hỏi dò, tiếng chấn động liên tiếp vang lên.
Thành viên đang cầm đèn pin kia cũng hoảng loạn cả lên, lắc đèn tứ phía.
Đúng lúc mọi người đang ồn ào náo loạn dọi đèn lung tung.
“Xoẹt!”
Một bóng đen nhanh chóng lướt qua đám đông, không ai kịp phản ứng cũng không kịp nhìn rõ động tác.
Chỉ thấy nơi mà bóng đen đó lướt qua, liền vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết của các thành viên tổ chiến đấu!
Lúc này, tiếng than khóc bỗng nối tiếp nhau nổ vang như pháo kích bên tai mọi người!
“Ai?”
“Là kẻ nào?”
“Aaa! Chân của tôi!”
Ai nấy cũng đều kinh sợ!
Tiếng la hét thảm thiết đột nhiên vang lên…
Vang vọng khắp cả căn phòng thẩm vấn tối om này.
“Tất cả mọi người nhanh tay nhanh chân lên! Cấp tốc điều chỉnh lại trạng thái chiến đấu!”
“Nhanh!”
…
Nửa tiếng sau.
Phòng làm việc của tổng chỉ huy tại tòa nhà tổ tác chiến kinh tế.
Lục Chấn Hoa đang ngồi trên ghế đung đưa, nhàn nhã bắt chéo hai chân.
Còn Lý Giang Đào thì nằm trên ghế sô pha ở phía đối diện, miệng ngậm một điếu thuốc, tay cầm ly rượu vang, sau khi ung dung nhàn nhã rít vào một hơi chợt quay đầu lại hỏi:
“Đội trưởng Lục, cái tên Vu Kiệt này tuy là một kẻ xuất ngũ ở đội hậu cần vô danh tiểu tốt, nhưng mà tôi thấy tốt xấu gì hắn cũng là người từng ở trong quân đội, trình độ đánh nhau vẫn là rất lợi hại, người của ông sẽ không…”
Không ngờ Lý Giang Đào còn chưa nói hết câu, đội trưởng Lục đã xua tay cười nhạt, lên tiếng bác bỏ:
“Hội trưởng Lý nghĩ nhiều quá rồi! Danh tiếng tổ chiến đấu của tôi ở Giang Thành này có ai mà không biết, đội trưởng trong tổ trước kia từng là thành viên đứng đầu trong tổ chiến đấu Hoa Hạ đấy!”
“Huống hồ ông cũng đã nói rồi, hắn có lợi hại đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một tên hậu cần đã xuất ngũ mà thôi, giỏi đánh nhau đến mấy thì cũng không thể đánh thắng tiểu đội trưởng của tôi được! Đánh giỏi đến mức có thể đánh thắng những thành viên đã qua rèn luyện bài bản của tôi sao?”
“Hơn nữa! Hắn không phải đã bị xích sắt trói chặt rồi sao?”
Nghe xong những lời này, những lo lắng bất an trong lòng Lý Giang Đào đột nhiên biến mất, thân hình mập mạp lập tức đứng dậy, cười ha hả, nói.
“Vậy thì hôm nay xem như đã giải quyết ổn thỏa chuyện này rồi!”
“Nếu như cậu Thượng Quan biết được nhất định sẽ rất hài lòng, hahaha!”
“Nói không chừng đến lúc đó không gặp được đội trưởng Lục nữa, sắp đến thủ đô nhậm chức cũng nên!”
“Hy vọng đến lúc đó đội trưởng Lục đã tới được thủ đô rồi thì đừng quên người bạn cũ là tôi ở Giang Thành này đấy!”
Vừa nói, Lý Giang Đào vừa bước đến trước mặt Lục Chấn Hoa, giơ ly rượu lên rồi một mạch uống cạn!
“Hội trưởng Lý khách sáo quá, về tình nghĩa mà nói thì trước mắt ông mới chính là con át chủ bài của cậu Thượng Quan".
“Tôi còn mong hội trưởng Lý ở trước mắt cậu Thượng Quan nói giúp tôi vài câu đây này, hahaha!”
Lục Chấn Hoa thấy vậy lập tức đứng dậy, ông ta cũng nâng ly uống cạn!
Uống xong.
“Nếu như hội trưởng Lý lo lắng người của tôi có thể khống chế được bọn chúng hay không vậy thì chúng ta đến xem camera giám sát thì biết cả thôi”.
“Máy tính của tôi có thể kết nối trực tiếp với bất kỳ camera nào trong toàn bộ tòa nhà này!"
Lục Chấn Hoa vô cùng tự tin nói, sau đó lập tức mở camera trong phòng thẩm vấn ở dưới tầng hầm lên.
Một lúc sau, chỉ nhìn thấy một mảng đen trên màn hình.
“Hả? Kỳ lạ! Chuyện này là như thế nào?”
“Nhanh gọi hậu cần đến đây, hậu cần đâu, phòng thẩm vấn dưới tầng hầm làm sao vậy, tại sao lại không thấy gì hết”.
“Vâng…thưa đội trưởng Lục…tôi sẽ xử lý ngay…!” Truyện được đăng nhanh nhất tại Tamlinh247.com
Sau cuộc đối thoại giữa Lục Chấn Hoa và tên hậu cần, trên màn hình bỗng nhiên bừng sáng!
“Tách!”
Âm thanh vừa vang lên, bóng đèn dây tóc bỗng sáng lên!
Đột nhiên, một cảnh tượng toàn vẹn trong phòng thẩm vấn hiện lên trước mặt hai người.
Khuôn mặt tươi cười của Lý Giang Đào bỗng nhiên cứng lại.
Khóe miệng đang chuẩn bị nở một nụ cười của Lục Chấn Hoa chợt dừng lại giữa không trung, không nhúc nhích!
Chỉ thấy trên màn hình hiện lên một khuôn mặt đen sạm cứng rắn nhìn chằm chằm vào camera cùng một nụ cười bí ẩn.
Màn hình bỗng nhiên lại bị ngắt kết nối, một mảng trắng xóa.
“Rầm rầm!”
“Rầm rầm!”
Lúc này, hai người đội trưởng Lục và hội trưởng Lý đều giật mình, sững người tại chỗ!
Toang rồi!
…
----------------------------