Chương 803: Đều là lỗi của tảng đá
Trên thế gian này, thứ cạn lời nhất chính là một kẻ độc thân lâu năm, vừa mới tìm được người bầu bạn thì lại phát hiện ra người đó chẳng còn độc thân.
Những nhân vật ở đây thay thế bằng người ông nội tìm chồng cho cháu gái và Vu Kiệt đã có vợ chưa cưới, nhưng có cảm giác câu chuyện đó lại càng được phóng đại lên vô số lần.
Nhất là với ông nội Ngô Lãnh.
Câu chuyện đến thế là hết.
Nói đúng ra, sau khi Vu Kiệt dứt lời thì đã thành công dập tắt chủ đề này,
Bấy giờ, ngoài căn nhà gỗ tùng vang lên những tiếng mài dao.
Xung quanh là những ngọn núi vờn quanh, non xanh nước biếc, lá cây khô vàng có thể thấy ở bất cứ đâu, không khí lạnh lẽo ập tới nhưng lại chẳng cảm nhận được chút nào.
“Mài dao!”
“Mài dao!”
Ngô Lãnh ngồi xổm bên giếng nước, mở vòi cho dòng nước chảy dọc xuống, lấy tảng đá mài dao to bằng bàn tay, cầm một thanh đao lớn.
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
“…”
“Có vợ chưa cưới rồi!”
“Sao lại có vợ chưa cưới rồi thế này? Sao bảo là rể vàng rể quý cơ mà? Sao bảo là sẽ mang đến nhà họ Ngô trăm năm thịnh vượng cơ mà? Sao bảo là cháu gái mình tìm được người đàn ông tốt cơ mà? Thế quái nào đã có vợ chưa cưới rồi?”
Miệng cứ lẩm bẩm như thế với sắc mặt cực kỳ tệ, như một đứa trẻ vừa bị giật mất món đồ chơi của mình.
Mọi người thường nói: Người càng già càng giống một đứa trẻ.
Điều đó được thể hiện cực kỳ nhuần nhuyễn ở Ngô Lãnh.
Ông ta càng nghĩ càng thấy tức, tốc độ mài dao cũng ngày càng nhanh.
Nhà có cháu gái lại có thêm cháu rể, thế quái nào cháu rể lại thuộc về một nhà khác, khó chịu, khó chịu, mài dao, mài dao, mài đến khi trời đất tối mù.
Tiếng mài dao soàn soạt…
“Ông nội!”
Đúng lúc này, sau lưng, Ngô Tiểu Phàm gọi một tiếng và bước vội tới.
“Ông nội, ông không sao chứ!”, Ngô Tiểu Phàm lo lắng hỏi.
Ngô Lãnh nhìn chằm chằm thanh đao trong tay: “Hừ, không có gì, tất nhiên là không có gì rồi, sao với trăng gì ở đây?”
Nói xong, động tác tay vẫn không dừng lại.
Nhìn thấy thế, lòng Ngô Tiểu Phàm như gương sáng, mỗi lần ông nội không vui lại thích đi mài dao, bình thường khi có người ngoài đến đây, ai cũng bỏ chạy mất dép, không ai dám ở lại.
Tại sao?
Sợ bị chém!
Nghĩ tới sáng nay ông nội chờ mong nhiều như thế mà lại nghe được tin tức này, Ngô Tiểu Phàm sợ ông nội luẩn quẩn trong lòng rồi chém người tên Vu Kiệt nên vội vàng tới xem sao.
“Không sao thật chứ?”
Khóe môi Ngô Lãnh nhếch lên: “Đã nói là không có gì rồi”.
“Thế ông đừng có đi chém người ta nửa đêm nửa hôm nhé! Tuy là không thể thành cháu rể nhưng ít nhất cũng có thể làm bạn mà, đúng không?”
Ngô Tiểu Phàm thử dò hỏi.
“Được rồi, được rồi, ông biết cháu muốn nói cái gì, yên tâm đi! Ông nội không chém người”, Ngô Lãnh cực kì khó chịu hứa hẹn, nếu là ngày xưa thì còn chưa chắc đâu, nhưng nay là thời đại của pháp luật chế tài, ông ta sẽ không làm xằng làm bậy, dù Lạc Thành là nơi xa xôi hẻo lánh, chẳng ai muốn nhòm ngó tới, nhưng cái gì cần tuân thủ vẫn phải tuân thủ.
“Thế ông mài dao để làm gì?”, Ngô Tiểu Phàm chỉ thanh đao sáng loáng.
Mà đao sắc bén vậy, ai nhìn lại chả sợ?
Ngô Lãnh dừng tay lại: “Cháu nói muốn ăn gà rừng mà? Ông nội vào núi bắt mấy con gà rừng về cho cháu”.
Nói xong, Ngô Lãnh vẫn còn bực dọc đã bình tĩnh lại và vội vàng cầm thanh đao lên, đi về phía ngọn núi.
Sau khi chủ đề đó chấm dứt thì Vu Kiệt cũng hoàn toàn tỉnh táo nằm bên giường, anh gối đầu lên một cánh tay, quan sát vết thương của mình và phát hiện ra chẳng có chút dấu vết nào của sét đánh cả, sở dĩ anh được phát hiện trong tình huống mất nhiều máu là vì tốc độ rơi xuống mặt biển quá nhanh, dù đã có tảng đá giảm xóc nhưng khi rơi xuống vẫn bị nước biển tác động lực rất mạnh, hơn nữa xác máy bay rơi xuống cùng cắt qua người khiến máu tươi trào ra.
Chuyện đó cũng không đáng là bao với Vu Kiệt, chỉ cần có thể xuống giường được thì anh có thể tìm được thảo dược trong thời gian ngắn nhất để điều dưỡng thân thể tại đây.
Vấn đề cấp bách nhất là phải nhanh chóng liên lạc với gia đình.
Nghĩ thế, Vu Kiệt cho tay vào túi tiền rồi lại phát hiện điện thoại cùng với ví tiền cũng như chứng minh thư đều biến mất.
“Chẳng lẽ nó chìm xuống biển rồi?”
Vu Kiệt cẩn thận ngẫm lại, hình như là thế.
Tiêu rồi.
Khi anh cảm thấy hết sức bất đắc dĩ với tình huống này thì anh lại đột nhiên phát hiện ra một việc.
“Tảng đá… Hình như đã thay đổi!”
Anh tỉ mỉ quan sát tảng đá trong tay, dồn hết toàn bộ sự chú ý vào đó mới phát hiện ra dường như tảng đá xấu xí đó đã thay da đổi thịt, từ lớp vỏ được ghi chằng chịt bên ngoài đã trở nên bóng loáng, đặt dưới ánh mặt trời, loáng thoáng có thể nhìn xuyên qua lớp ngoài để nhìn xem bên trong đang cất giấu thứ gì.
“Đây là cảm giác gì thế này?”, Vu Kiệt nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh chiếc máy rơi xuống, tảng đá xuất hiện như một vị thần kết thúc hơn mười đợt thiên lôi cho anh, điều đó khiến anh càng tò mò hơn.
“Tảng đá này?”
“Thanh niên ở sân bay cũng muốn có ngươi, xem ra lai lịch của thanh niên đó cũng không hề đơn giản”.
Người ở cảnh giới cao nhìn người bên dưới, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn xuyên thấu tất cả.
Vu Kiệt biết rất rõ thanh niên tuyên bố sẽ giết anh để tìm lại tảng đá ở sân bay Luân Thành không hề đơn giản, đó là một cao thủ Hóa Kình, cực kỳ trẻ trung ở độ tuổi hai mươi, còn lợi hại hơn hai sư phụ của anh ngày xưa nữa, người như thế thì lai lịch đơn giản được chắc?
Người như thế, lại băng qua suốt trăm ngàn dặm đường tìm đến anh vì tảng đá, rất khó khiến người ta không suy ngẫm xem rốt cuộc tảng đá đó là thứ bảo bối gì.
Tự hỏi như thế, Vu Kiệt thử dùng khí kình tiến vào trong tảng đá.
Anh điều động khí kình trong gân mạch, chạy dọc theo năm đầu ngón tay dễ dàng vào trong tảng đá.
Nhưng…
Khi khí kình của anh sắp vào được bên trong tảng đá thì một luồng khí kình cực mạnh như một hơi thở đẩy toàn bộ khí kình của anh ra ngoài!
“Rầm!”
Ngón tay như bị điện giật, cảm giác rợn người cứ chạy dọc toàn thân, Vu Kiệt chợt lặng đi.
“Chỉ một hơi thở nhẹ đã… Đánh bay khí kình của ta?”
Vu Kiệt tái mặt, sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Đây ít nhất cũng phải là hơi thở của Phong Thánh đổ lên”.
“Sao lại có chuyện này được?”
“Làm sao bên trong một tảng đá lại có được khí mạnh mẽ đến mức này?”
Hai mắt anh đầy hoang mang, nghĩ tới cảnh tảng đá chủ động che trước mặt mình để gánh lấy sấm sét, rồi lại nghĩ tới năm đó hai sư phụ nhà mình cũng làm gậy gỗ thu sét bước lên Thánh, đột nhiên suy nghĩ trước nay chưa từng có hiện lên trong đầu anh.
“Khi mua được ngươi, dường như khí của ngươi dưới hồ nước không mạnh đến mức này, đỡ cho ta hơn mười đạo sấm sét ngươi đã lột xác được như thế, chẳng lẽ ngươi cố tình cản sét cho ta để tăng sức mạnh của mình lên?”
Vu Kiệt nhìn chằm chằm tảng đá dò hỏi.
Thế nhưng vừa hỏi xong anh đã hối hận.
Một tảng đá, dù có linh trí đến mức nào cũng không thể mở miệng nói chuyện được đâu mà?
Nhưng…
Khi anh cảm thấy câu hỏi của mình cực kỳ buồn cười.
Tảng đá được anh đặt trong tay lại bỗng nhiên… Nhảy nhảy lên!
“…”, Vu Kiệt.
Đây là…
Gật đầu hả?
Mẹ ơi!
Thì ra mình không Phong Thánh được đều là do tảng đá này.