Hứa Long thầm hoảng hốt, nhưng hắn ta đã chắc chắn được một điều.
Tất cả những gì hắn ta từng làm đều đủ sức để khiến hắn ta phải sống trong tù đến hết đời.
Thế nhưng những vụ việc trước đó đều được giải quyết, bằng chứng cũng đã hủy sạch.
Ngoài vụ gần đây nhất!
Thế nhưng đối phương cũng chẳng có bất kỳ bằng chứng nào.
“Tôi là cây ngay không sợ chết đứng, tôi chẳng làm gì cả thì biết phải khai gì đây!”
Hứa Long cố làm ra vẻ bình tĩnh, cứng miệng nói.
“Thế thì anh xuất hiện ở nhà họ Thường để đi du lịch hả?”
Thành viên tổ chức Đệ Nhất cười lạnh nói.
“Hừ!”
Hứa Long hừ một tiếng, nói: “Sao thế, anh còn muốn hạn chế tự do đi lại của tôi à?”
“Mạnh miệng thật đấy”.
Một thành viên khác chậm rãi đứng dậy, không hề nóng nảy.
Bọn họ thẩm vấn tội phạm quá nhiều nên thành ngựa quen đường cũ rồi, thỉnh thoảng cũng không cần phải nương tay với mấy kẻ thích mạnh miệng.
Người đó đến gần Hứa Long, một tay đặt lên đầu hắn ta.
“Chúng tôi không cần biết anh đi đâu chơi, nhưng chúng tôi lại quản được việc anh chơi cái gì”.
“Nếu việc đó vi phạm pháp luật, hoặc thương thiên hại lý thì anh nghĩ luật pháp có buông tha cho anh không?”
Đối mặt với câu hỏi đó, Hứa Long siết chặt tay, căng thẳng nói: “Tôi chẳng làm gì cả, đó là sự thật!”
Nói xong hắn ta lại cảm thấy trên đầu có một sức mạnh cực kỳ to lớn.
“Bốp!”
Đầu hắn ta nhanh chóng đập thẳng vào mặt bàn đá cẩm thạch lạnh như băng.
Trong nháy mắt, đầu óc hắn ta trở nên trống rỗng, cảm giác đau đớn dữ dội nhanh chóng ập đến.
“Bốp bốp bốp…”
Tiếng vang trong trẻo cứ vang lên hết lần này đến lần khác.
Miệng hắn ta đầy máu, răng cũng rơi ra.
“A!”
Hứa Long đau khổ hét lên, tiếng la hét đầy thê thảm.
“Chịu đi!”
Tiếng hét to của người thẩm vấn vang vọng vào tai Hứa Long.
Hứa Long quay phắt về phía người đó, ánh mắt độc ác lóe lên.
Thế nhưng.
Sự chống đối đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Bốp! Bốp!”
Đầu hắn bị người đó ấn xuống, đập mạnh vào mặt bàn.
Mất răng, được, thế thì vẫn còn mũi mà.
Hứa Long có thể cảm nhận được sự đau đớn từ mũi đánh thẳng vào thần kinh trung ương của mình.
Khi hắn quay sang nhìn thì đã không còn nhìn thấy sống mũi cao thẳng của mình nữa.
“Tôi khai! Tôi khai! Đừng đánh nữa!"
Hứa Long cực kỳ sợ hãi, những người này hoàn toàn không phải hạng tốt lành gì!