Chương 4: Lời thề của quân nhân
Khu biệt thự này có diện tích khoảng ba mươi ngàn kilomet vuông, nhìn thoáng qua thì vô cùng rộng lớn, nhưng mỗi căn biệt thự lại chiếm diện tích khoảng 1000 mét vuông, trong đó còn chưa kể đến công viên và nhà để xe tư nhân nữa.
Ở thành phố Giang Thành, đối với tầng lớp thượng lưu và những người tinh anh trong xã hội thì khu căn hộ này có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Chỉ có hai nhóm người có thể ở trong đây mà thôi.
Thứ nhất, chính là người có gia sản lên đến chục tỷ, đứng đầu nền kinh tế ở một nơi nào đó!
Thứ hai, có bối cảnh quan hệ, là nhân vật từ thế hệ trước đã nắm trong tay vô số tài nguyên, chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể làm chấn động cả Giang Thành này!
Trừ hai loại người này thì vẫn còn một loại nữa, nhưng mà rất hiếm!
Đó chính là những anh hùng thời trước có tầm ảnh hưởng hết sức quan trọng trong giới lính đánh thuê, bọn họ lựa chọn nơi này làm chỗ an dưỡng tuổi già!
Một số người trẻ tuổi cho dù có xuất thân cực kỳ tốt cũng không có tư cách sống ở chỗ này. Đây cũng là lý do vì sao mấy người bảo vệ ở cửa chính biệt thự ai ai cũng đứng nghiêm chỉnh, uy thế tỏa ra như rồng như hổ, giống như đã trải qua khóa huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt!
Lãnh Trầm cảm thấy vô cùng bất ngờ, tên Vu Kiệt kia chẳng qua chỉ là tên nhà quê mà mà thôi, sao tên đó dám đến nơi này, chẳng lẽ không sợ bị nhầm thành phần tử nguy hiểm rồi bị bắt lại à.
Gã đỗ xe xong thì nghênh ngang bước về phía Vu Kiệt, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường. Mấy tháng nay vì để giành được Cao Vũ Xương mà gã đã tốn không ít công sức và thời gian, còn thằng chồng của Cao Vũ Xương thì đúng là không biết xấu hổ, cứ lảng vảng trước mặt Cao Vũ Xương khiến cho gã không có cơ hội nào cả.
Bây giờ tên ở rể đó lại dẫn gã này tới, nói không chừng... đây chính là thời cơ tốt để gã giành được Cao Vũ Xương!
Lãnh Trầm thầm nghĩ trong lòng như thế, lúc nãy gã cũng đã đi đến bên cạnh Vu Kiệt, rồi hất cằm lên rồi nói: “Mày chính là em trai tên của thằng ở rể vô dụng kia đúng không, tên Vu Kiệt nhỉ?”
Vu Kiệt đang chuẩn bị bước tới báo cáo thân phận của mình thì lại nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói, anh quay đầu nhìn, hai mắt lập tức sầm xuống.
Vô dụng sao?
Mắt anh nheo lại: “Tôi khuyên anh một câu, tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng một chút, đừng để tôi nghe thấy anh nhục mạ anh trai tôi một câu nào nữa, nếu không hậu quả... tự anh gánh chịu đấy!”
Vu Kiệt mặc kệ tên này có địa vị thế nào, người nhà họ Vu có ơn với anh, anh trai từ nhỏ đã coi anh như là em trai ruột, đương nhiên anh sẽ không để yên cho những người nhục mạ Vu Sơn sau lưng như thế này.
“Hừ... tuổi tác còn trẻ khẩu khí cũng không nhỏ đâu. Không phải chỉ là một tên nghèo kiết xác đến từ nông thôn thôi hả?”, Lãnh Trầm khinh thường bĩu môi.
Gã không hề cho rằng Vu Kiệt dám ra tay với mình.
Nơi này không phải là chỗ mà người nào cũng có thể tùy tiện động tay động chân được.
Chỉ cần gã chọc tức Vu Kiệt, với tính tình ngỗ ngược của mấy tên nhà quê thì nhất định tên này sẽ quay về gây sự với nhà họ Cao. Dù sao thì ở đâu mà chả không thích sĩ diện chứ, người nào lại chịu được bốn chữ con rể ở rể.
Đến lúc đó Cao Vũ Xương sẽ tức giận mà vứt bỏ tên vô dụng Vu sơn kia, như thế chẳng phải gã sẽ có cơ hội sao.
So với mấy cô nàng vừa mới tốt nghiệp đại học không hiểu sự đời kia, thì Lãnh Trầm càng thích dáng vẻ của những người phụ nữ đã kết hôn hơn, nhất là dạng người cực phẩm như Cao Vũ Xương.
Thấy mấy lời mình nói có chút tác dụng thì Lãnh Trầm tiếp tục giễu cợt: “Tao nói mày nghe này, anh trai mày chỉ là tên ở rể mà thôi, vậy mà mày còn mặt dày dựa vào quan hệ của tên đó để đi cửa sau vào tập đoàn nhà họ Cao hả. Không hổ là anh em ruột, đều là dạng ăn bám giống hệt anh trai mày”.
“Vừa hay tao cũng quen mấy người đàn bà giàu có đấy, nếu như mày đồng ý tao có thể giới thiệu cho mày. Để mày khỏi bị nhà họ Cao giới thiệu đi ở rể nhà nào đó, sinh con ra cũng giống như anh trai mày, ngay cả họ cũng phải đặt theo họ nhà người ta!”
“Vứt hết mặt mũi tổ tiên đi luôn!”
Gã cười ha hả.
Nhưng không ngờ ngay một giây sau.
“Bốp!”
Đáp lại gã chính là một cái tát rất vang dội.
Vu Kiệt không hề do dự lập tức ra tay, trên mặt Lãnh Trầm xuất hiện vết tay đỏ ửng. Anh từng là vua sói duy nhất trong tổ chức Lang Nha, đã khi nào anh phải trải qua nỗi nhục như thế này đâu!
Có thể chết nhưng không thể chịu nhục!
“Mày...mày dám đánh tao?”, Lãnh Trầm trừng to hai mắt, gã không thể tin nổi mà che mặt, sau đó chỉ vào Vu Kiệt.
Vu Kiệt vô cùng bình tĩnh nói: “Nếu như mày không câm cái miệng thối của mày lại thì tao cũng không ngại ném mày xuống dưới sông đâu!”
“Mày...mày...”, sắc mặt Lãnh Trầm thay đổi.
Gã không nghĩ tới việc thằng nhóc này dám ra tay với mình. Thật sự đúng là không biết trời cao đất rộng là gì!
Gã cười lạnh trong lòng, sau đó lập tức quay đầu nhìn mấy binh lính đứng ở cửa biệt thự rồi quát lên: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Tên này làm trái quy tắc an ninh ở khu biệt thự, đánh nhau ngay trước cửa lớn, đây chính là một thành phần nguy hiểm. Lập tức bắt nó lại đi!”
Khu biệt thự này sở dĩ được coi là đặc thù chính là vì quy tắc bảo vệ ở đây có sự khác biệt rất lớn so với những nơi khác.
Hễ là người ra tay đánh nhau trên con đường trong phạm vi khu biệt thự này thì đều bị coi là thành phần nguy hiểm, cho dù là vì lý do gì thì cũng sẽ bị bắt lại, thậm chí còn bị giam giữ.
Vu Kiệt vừa ra tay thì không nghi ngờ gì đã tự khiến mình rơi vào thế yếu.
Lúc này vẻ mặt của những binh lính được trang bị đầy đủ đứng trước cửa trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt bọn họ nhìn Vu Kiệt sắc như dao. Trong lòng ai nấy cũng vô cùng khiếp sợ!
Thật... thật sự là một sức ép rất mạnh!
Những người này đều là những chiến sĩ xuất sắc trong giới lính đánh thuê, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, chỉ nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra Vu Kiệt không phải là người dễ trêu chọc.
Chỉ dựa vào vết chai rất sâu trên ngón tay cái bên phải của anh thì đã biết đó chính là dấu hiệu đặc biệt của những người dùng súng lâu ngày tạo thành!
Vô cùng nguy hiểm!
Xoạt!
Tất cả các binh lính dường như đều đồng loạt rút súng ra, nhắm thẳng vào đầu Vu Kiệt.
Lãnh Trầm nhìn thấy vậy thì hơi sợ hãi, sau đó gã tiếp tục châm ngòi thổi gió nói: "Trói tên này lại rồi tống vào sở cảnh sát đi. Người này chắc chắn là một thành phần nguy hiểm, tôi đề nghị bắt giữ luôn cả người thân của tên đó lại nữa”.
Ngược lại Vu Kiệt vẫn giữ dáng vẻ bình thản như cũ, anh từ từ thò tay vào trong ngực.
“Không được nhúc nhích!”, tiếng cảnh cáo lập tức truyền đến.
Vu Kiệt không hề ngừng động tác lại, hai mắt anh chăm chú nhìn vào họng súng của bọn họ, sau đó lấy ra một phong thư giới thiệu từ trong ngực.
“Phù...”, đám binh lính nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chẳng hiểu tại sao một động tác bình thường của đối phương cũng có thể khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi!
“Tôi muốn gặp ông Lưu. Đây là thư giới thiệu”, Vu Kiệt đưa thư giới thiệu ra trước mặt binh lính đứng cách anh hơn năm mét.
Binh lính kia có chút khẩn trương, cả người căng thẳng nhận lấy thư giới thiệu rồi lướt thoáng qua, sau đó thì lại nhìn chăm chú vào Vu Kiệt một lúc lâu.
Bên tai Vu Kiệt bỗng vang lên giọng nói châm chọc của Lãnh Trầm: “Thằng nhà quê, giả vờ cái gì mà giả vờ, còn nhắc đến ông Lưu nữa chứ? Trong khu biệt thự này ông Lưu chính là một nhân vật có máu mặt, ông ấy nắm trong tay lượng lớn tài nguyên khoáng sản lớn, đó là người mày muốn gặp thì gặp được sao? Đừng tin tên này, thằng đó chỉ muốn kéo dài thời gian thôi!”
Khóe miệng Vu Kiệt khẽ nhếch lên, anh hơi xoay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng đến tận xương tủy ghim chặt vào người Lãnh Trầm.
“Lộp bộp...”, cả người Lãnh Trầm hơi run rẩy, sau lưng gã không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Binh lính gật đầu: “Anh chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại cho thư ký của ông Lưu”.
“Được, cảm ơn anh”, Vu Kiệt cảm ơn một tiếng.
Binh lính kia vội vàng chạy về phía phòng an ninh, sau đó lấy điện thoại ra gọi.
“Thằng nhà quê, mày cứ chờ xem! Mày chuẩn bị bị vạch trần rồi. Dám đến nơi này giả danh lừa bịp, mày xong đời rồi!”, Lãnh Trầm vẫn coi thường Vu Kiệt như cũ.
Nhưng ngay lúc gã vừa dứt lời thì binh lính kia đã nhanh chóng chạy ra từ phòng an ninh, vẻ khẩn trương trên mặt vẫn chưa tản đi hết, tên đó vô cùng cung kính nói: “Thành thật xin lỗi anh, anh có thể đi vào rồi, Nơi ở của ông Lưu là tòa nhà 502, thư ký Vương đang đứng ở cửa đợi anh”.
“...”, Lãnh Trầm.
Gã há hốc mồm, hai chữ kinh ngạc viết đầy trên mặt.
Sao có thể chứ?
Tên nhóc này không ngờ lại...
Không đợi gã kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng Vu Kiệt nói: “Được, cảm ơn anh. Chẳng qua trước khi đi tôi cần phải làm một việc”, Vu Kiệt nói xong thì xoay người đi về phía Lãnh Trầm.
“Mày....mày muốn làm gì?”, Sắc mặt của Lãnh Trầm thay đổi, gã hốt hoảng sợ hãi.
Gã vừa định lùi thật nhanh để kéo rộng khoảng cách, nhưng không ngờ Vu Kiệt đã lập tức bước đến trước mặt gã. Sau đó chớp nhoáng ra tay nắm chặt cổ Lãnh Trầm, xách cổ gã nhấc lên không trung như xách một con gà con!
“Mày...mày dám ra tay với tao...mày không muốn sống nữa hả? Mau thả tao ra!”, mặt mũi Lãnh Trầm đỏ gay lên.
“Tao đã nói rồi, nếu mày dám nhục mạ anh trai tao một câu nữa thôi thì tự mà gánh lấy hậu quả".
Vu Kiệt vừa nói thì đã đi đến dòng sông ngay bên cạnh biệt thự, anh bất ngờ nâng Lãnh Trầm lên, tiếp sau đó vung tay ném một cái!
“Vút!”
“Bùm!”
Lãnh Trầm bị Vu Kiệt ném vào trong nước!
Lời thề của quân nhân, không thể nhục cũng không thể nhẫn.
----------------------------