Mục lục
Đệ nhất Lang Vương – Vu Kiệt (Truyện full tác giả: Thái Tú)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Ầm ầm ầm!!!!!!!!!!  

             Ấn chữ Thiên dẫn sấm sét đến!  

             Ấn chữ Phong khóa sấm sét lại!  

             Kêu gọi thiên cơ dung nhập vào bản thân, khống chế cả một vùng trời đất.  

             Đây là Ấn chữ Thiên.  

             Một Ấn chữ Thiên khóa thiên cơ vào một chỗ, hoàn toàn khống chế sấm sét chứa trong thiên cơ.  

             Đây là Ấn chữ Phong.  

             Diệp Lâm từng nói, Ấn chữ Bạo phải trả giá bằng kình khí cùng mới máu toàn thân để làm nhạc đệm, sau đó mới tới màn chính nặng nề.  

             Thiên lôi… Đến rồi đây!  

             Ngay lúc Vu Kiệt gầm lên hoàn tất hai thuật ấn, một tia sét uy lực tuyệt đối rạch ngang bầu trời, đâm xuyên qua đám lốc xoáy mịt mù, lấy vận tốc âm thanh để tham chiếu, vẽ một đường ziczac đi kèm một tiếng nổ đinh tai nhức óc!  

             Tia sét đó mang màu tím pha đen cực kỳ đáng sợ, giữa ban ngày ban mặt, màu sắc của nó lóe lên nhức mắt, lại toát ra hơi lạnh thấu xương.  

             Mà nó chỉ lóe lên trong một chớp mắt, giống như một hiện tượng thiên nhiên bình thường trong trời đất mà thôi.   

             Nhưng khiến cho một nửa mặt đất phải chấn động!  

             Sau đó…  

             Nhìn kỹ lại, hướng sấm sét đánh xuống, đúng là tuần hoàn theo động tác Ấn chữ Phong mà Vu Kiệt quát ra!  

             Rất nhanh!  

             Cực kỳ nhanh!  

             Chỉ trong một cái chớp mắt, áp lực khủng khiếp của trời đất đè nặng lên đỉnh Hàn Sơn  

             Vạn vật phủ phục.  

             Cuồng phong chôn vùi.  

             Trời đất biến sắc.  

             Bổ thẳng xuống đầu lão tăng.  

             “Tiêu rồi!”  

             Lão tăng nhất thời biến sắc, không kịp giằng ra khỏi hai bàn tay níu chặt chân mình của Diệp Lâm, giữa lòng bàn tay chỉ kịp ngưng kết một trăm dấu ‘Nhất’ dựng lên làm rào chắn xoay quanh mình.  

             “Chắn!”  

             Một trăm dấu ‘Nhất’ kết hợp hình thành một lá chắn che kín đỉnh đầu ông ta.  

             Nhưng mà, trước sức mạnh của trời đất, che chắn phòng vệ gì đó phỏng có tác dụng gì?  

             Chỉ một chớp mắt, tia sét đã xé thủng lá chắn nọ.  

             Mà ngay lúc đó, lão tăng cũng biến mất khỏi vị trí, ông ta đề khí nhún chân bay lên, kéo theo luôn cả Diệp Lâm vẫn níu chặt chân ông ta không buông.  

             “Ầm ầm…”  

             Âm thanh đinh tai nhức óc.  

             Sấm sét đánh vào vị trí hai người vừa đứng, cảnh tượng xuất hiện ngay sau đó khiến hết thảy mọi người phải hít sâu một hơi vì kinh hãi.  

             Dưới sức tàn phá của sấm sét, trong phạm vi năm mươi mét, mặt đất như bị biển lửa nuốt chửng, phô ra màu đen ngòm sau thảm họa hỏa hoạn, còn ở vị trí trung tâm, mặt đất bị xói thủng một lỗ sâu hoắm, có đứng ngay mép nhìn xuống, căng cứng mắt cũng không nhìn rõ nông sâu.  

             Nói một cách bình thường không chút khoa trương, đây mới chỉ là tia sét đầu tiên, vậy mà đã muốn phá nát một nửa ngọn Hàn Sơn.  

             Vậy nếu đánh trúng người thì sao?  

             Sẽ như thế nào?  

             Không biết!  

             Không ai biết câu trả lời!  

             Nhưng những ai có mặt ở đó đều hiểu rất rõ, nếu tia sét này đánh trúng vào thân thể bọn họ…  

             Không ai có thể sống sót!  

             Không gian hoàn toàn tĩnh lặng.  

             Tất cả mọi người trợn trừng hai mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.  

             Ngay cả hô hấp cũng cũng tràn đầy mùi lửa cháy.  

             Hiện trường lặng ngắt như tờ, bên tai chỉ còn tiếng mưa xối ào ào.  

             Cơn mưa này… có vẻ hơi lâu!  

             Dù sao… trận chiến vẫn chưa kết thúc!  

             Người còn chưa chết!  

             Còn phải đánh nữa!  

             Giờ phút này, chỉ có một mình Vu Kiệt sau khi đã đột phá cảnh giới hóa kình, anh tựa như quan tòa thay mặt trời đất xét xử và kết án tội nhân. Trong tình huống đã được Diệp Lâm và Mặc Bạch chuẩn bị chu đáo, anh bắt đầu tiến vào trận chiến cuối cùng.  

             Dẫn sét!  

             Đánh người!  

             Biểu cảm của anh trở nên nghiêm túc, cả người căng thẳng đến cực độ, không hề có gì sung sướng khi ngay cả người phong vương cũng không thể không chật vật chạy trốn do uy lực của tia sét đầu tiên. Bởi vì anh hiểu rằng, nếu không có hai vị sư phụ Mặc Bạch và Diệp Lâm chuẩn bị chu đáo cho hết thảy thì chỉ với một mình anh căn bản không thể làm ra được thế công kinh khủng nhường vậy!  

             Anh nhìn chằm chằm bốn phía chung quanh, ngay sau đó, nhìn thấy lão tăng xuất hiện dưới một cây đại thụ sum xuê bên cạnh hồ nước.  

             Diệp Lâm vẫn nắm chặt mắt cá chân ông ta không buông.  

             Thấy lão tăng đã đứng yên, Diệp Lâm gào lên về phía Vu Kiệt: “Thằng nhóc thối, mau đánh về bên này, con mẹ nó, đường đường tay súng bắn tỉa vô địch cơ mà, hồng tâm ở đâu hả? Nhắm đúng hồng tâm xem nào!”  

             Lão tăng: “…”  

             Lão tăng sốt ruột: “Diệp Lâm, ông muốn chết à, lôi kiếp này nếu bổ vào bổn tọa ông nghĩ ông còn sống được à?”  

             Diệp Lâm: “Thật ra, lôi kiếp này chỉ bổ xuống vì ông, không liên quan đến bổn tọa, lúc nó đánh vào ông, cùng lắm thì ta buông tay ra, lôi kiếp là của ông, không phải lôi kiếp của ta, có bị thương cũng không phải ông già này bị thương!”  

             Lão tăng: “…”  

             Đột nhiên, lúc này lão tăng mới nhớ đến đặc tính của lôi kiếp, đó là chỉ nhằm vào người cần phải độ kiếp, không liên quan đến người chung quanh, lôi kiếp này khác với sấm sét bình thường, đó là lễ vật của người tu đạo, giống như đạo lý rồng thần phải tắm trong sấm sét để thăng thiên.  

             Trời đất tuyệt đối không cho phép người độ kiếp mượn sức người ngoài để vượt qua kiếp nạn khiến bản thân mạnh mẽ hơn!   

             Cho nên, cho dù sấm sét có đánh lên người lão tăng thì Diệp Lâm cũng sẽ không hề hấn gì hết!  

             Cũng như lời Diệp Lâm nói, lôi kiếp là của ông, không phải lôi kiếp của ta, lôi kiếp đánh vào ông, không phải đánh bổn tọa!  

             Dù sao thì, lôi kiếp mà thiên cơ chuẩn bị cho lão tăng có lẽ đã chuẩn bị mấy chục năm, cũng chờ đợi ông ta mấy chục năm rồi!  

             Nên vẫn chưa xong đâu!  

             Sau khi nghe tiếng quát của Diệp Lâm, Vu Kiệt bật người lên định vị chỗ lão tăng đang đứng.  

             Bổ xuống lần nữa.  

             “Oanh sát!”  

             “Ầm ầm!”  

             Lại một luồng sấm sét kinh thiên động địa bổ xuống.  

             Lúc này, sấm sét càng mạnh hơn so với trước đó, áp lực của trời đất cũng tăng lên gấp mấy lần.  

             Ánh sáng đỏ rực yêu nghiệt của tia sét vừa rạch ngang chân trời, trong chớp mắt đập vào mắt lão tăng.  

             Lúc này căn bản không kịp phản kháng, chỉ có thể trốn chạy.  

             Hết cách, lão tăng đành phải đề khí nhảy lên, nhưng ngay lúc đó, khi ông ta vừa nhún chân định bật lên, Diệp Lâm đã nhanh hơn, bật người vươn một bàn tay tóm lấy một cành cây to.  

             Lão tăng: “…”  

             Sức lực vận đến mức độ cao nhất, mạnh mẽ giữ chặt lão tăng.  

             “Bổ xuống cho ta!”  

             Diệp Lâm hét to.  

             Túm chắc rồi.  

             Chỉ trong vòng nửa giây.  

             Vậy là đủ rồi.  

             “Uỳnh!”  

             Tia sét đỏ rực trực tiếp bổ xuống đầu lão tăng.  

             Giây phút đó, không khí chung quanh nháy mắt như bị bốc hơi, ngay cả không gian cũng như bị xé toạc ra.  

             Tiếng sấm uỳnh oàng khắp trời đất!  

             Cuồn cuộn không ngừng, liên miên không dứt.  

             Mặt đất rung chuyển, biên độ càng lúc càng mở rộng.  

             Lá rụng từ cây đại thụ trong nháy mắt bị sấm sét kia đánh tan thành vụn cám.  

             Lại nói đến lão tăng, thời điểm sấm sét bổ vào đỉnh đầu ông ta, có thể thấy rất rõ ràng, sáu điểm tàn hương trên đầu ông ta biến mất, áo cà sa trên người bén lửa đỏ rựa, khuôn mặt kia cũng thay đổi!  

             Ngũ quan đã đầy nếp nhăn nay càng thêm vặn vẹo méo mó.  

             “Sư phụ!”  

             Vu Kiệt hô to.  

             Ánh mắt Diệp Lâm căng thẳng, lập tức buông tay ra.  

             “Thằng nhóc thối!”  

             “Đến đây nào”.  

             Vào lúc căng thẳng như vậy.  

             Vu Kiệt đáp lại một tiếng, bước chân lập tức nhoáng lên, rất nhanh phóng đến tàng cây đại thụ đỡ lấy Diệp Lâm đang buông thõng tay rơi xuống từ trên cây.  

             “Lùi xa một trăm mét!”  

             “Dạ”.  

             Uy lực của sấm sét này mạnh hơn đợt đầu tiên nhiều, áp lực của trời đất vô hình trung bao phủ đỉnh Hàn Sơn!  

             Áp lực!  

             Cực kỳ áp lực!  

             Bọn họ đi đến một nơi trống trải, đứng ở nơi an toàn rồi mới đưa mắt nhìn về phía lão tăng.  

             Lão tăng ngã trên mặt đất, sấm sét cũng không còn!  

             Một trận sấm sét, chỉ thấy cà sa toàn thân lão tăng hiện vẻ đen ngòm nhức mắt, là bị đốt trụi!  

             Ông ta cứ thế nằm bẹp trên đất.  

             Không hề nhúc nhích.  

             Cả người tựa hồ chìm vào màn mưa, mờ ảo như có như không.  

             “Sư… sư tôn!”, lão hòa thượng nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô cớ.  

             Tất cả những kẻ kế thừa chức vị chưởng môn trong giang hồ đều sợ liên lụy lợi ích, trong lòng hết thảy đều co vòi lại, như thể bị kềm chế.  

             Bọn họ nuốt khan.  

             Đã chết chưa?  

             Chưa chết!  

             Đúng lúc này, ngón tay lão tăng hơi nhúc nhích một chút.  

             Chưa chết!  

             Diệp Lâm quát to một tiếng: “Nhóc thối, đánh tiếp!”  

             “Dạ, sư phụ!”  

             …  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK