Chương 280: Bất lực bên vực thẳm
Lời này vừa nói ra, Vu Kiệt liền nhíu chặt mày lại, kình lực ngưng tụ trong nắm đấm đột nhiên nổi lên như cuồng phong bão táp chạy toán loạn vây khắp người anh!
Anh lùi lại một bước!
Vì Nhã Nhã!
Thử xem?
Thử xem sao, Vu Kiệt không nghi ngờ gì nữa, tên đại hán cầm rìu trên vách núi kia sẽ lại vung rìu một lần nữa!
Đến lúc đó, Nhã Nhã sẽ…
Trong lúc sốt ruột, Vu Kiệt không biết nên tiến hay lùi, nghĩ đến những kế sách đã chuẩn bị sẵn sàng trước đó, anh chỉ có thể đợi!
Có lẽ là…
Anh im lặng, nhưng ánh mắt của anh đã nói rõ những suy nghĩ tức giận trong lòng rồi!
Lúc này, nhìn thấy Vu Kiệt tức giận mà không biết trút ở chỗ nào, Thanh Long chỉ cảm thấy sảng khoái vô cùng, hắn ta đưa màn hình điện thoại ra giữa không trung, cười lạnh nói: “Sao thế?”
“Lại không dám thử rồi?’
Vu Kiệt vẫn im lặng như cũ!
“Nói chuyện đi chứ! Không phải mày giỏi lắm sao? Không phải mày rất lợi hại sao? Sức mạnh mày vừa thể hiện lúc nãy đi đâu hết rồi? Sao bây giờ lại ngây người giống một kẻ ngốc không nói chuyện quá vậy?”
“Mày nói đi chứ, Vu Kiệt, ba ngày trước mày giẫm đạp Long Môn, tinh thần hùng hồn bảo Long Môn cho mày một lời giải thích đi đâu rồi? Hả? Nói đi!”
“Mày trả lời đi chứ!”
“…”
Đối mặt với sự khiêu khích của Thanh Long, có thể thấy khóe mắt Vu Kiệt vẫn ào ạt những tia sát ý.
Chỉ là…
Trong đoạn video kia, tình huống của Nhã Nhã…quá nguy hiểm!
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào hắn ta, trầm giọng nói: “Giới võ thuật có một kẻ tiểu nhân xấu xa bỉ ổi như mày thật là bất hạnh!”
“Bất hạnh?”
“Hừ”
Thanh Long nhấc chân tiến về phía trước hai bước, trong nháy mắt đã đến trước mặt Vu Kiệt, hắn ta giơ nắm đấm lên trực tiếp lao về phía anh.
“Bụp!”
Một âm thanh khó chịu vang lên, Vu Kiệt lùi về sau ba bước!
Vị trí sàn đấu lúc nãy bị nổ tan tành giống như mạng nhện, chia năm xẻ bảy.
Kình lực phát ra từ nắm đấm kia của Thanh Long…khiến khóe miệng của Vu Kiệt…trào ra một dòng máu đỏ tươi!
Anh không hề đánh trả!
Không phải là không thể!
Mà là lo lắng.
Bởi vì Nhã Nhã!
Bên tai lại truyền đến giọng nói gần như điên cuồng của Thanh Long.
“Một kẻ vô dụng xuất thân từ nông thôn như mày, có tư cách gì mà dám nhắc bất hạnh trước mặt tao? Trước mặt tao, mày chỉ là một thằng vô dụng, vô dụng, mày không phải tao, mày dựa vào cái gì mà dám nói tao bất hạnh?”
“Mày có biết tao phải trải qua những gì để có được như ngày hôm nay không? Vì để trở thành nhân tài trong mắt người khác, từ lúc năm tuổi tao đã phải thức dậy vào lúc năm giờ sáng để luyện công, đêm khuya mười hai giờ mới dám đi ngủ, tao nỗ lực hơn người thường gấp trăm lần, từng bước từng bước, có được vị trí như bây giờ ở Long Môn!”
“Tao đã phải bỏ ra cả thanh xuân của mình để trả giá cho tất cả, vì để có thể thừa kế vị trí người nắm quyền của Long Môn, tao đã phải liều mạng mà xông lên. Nhưng cuối cùng lại bị một kẻ giống như mày vô dụng đè đầu cưỡi cổ, làm đại sư huynh của Long Môn, ra lệnh này nọ với tao!”
“Mày nói tao là bất hạnh của giới võ thuật, vậy mày là cái thá gì chứ? Bây giờ mày cũng không dám ra ray với tao đó thôi? Vu Kiệt à Vu Kiệt, mày nói xem nếu như thực lực của mày mạnh đến vậy, khiêm tốn một chút có gì không tốt chứ!”
“Tại sao lại cứ nằng nặc đòi đến đạp đổ tôn nghiêm của Long Môn, đến làm bước đệm giúp thay đổi cuộc đời tao, mày có biết lúc tao ở biệt thự siêu xe nhìn thấy mày tao vui đến mức nào không? Hahahaha…”
“Tao thật sự rất vui, rất vui, rất rất vui, cái tên vô dụng đại sư huynh kia lại bị một kẻ phế vật như mày đánh bại, nhưng lúc nãy, tao phát hiện mày lợi hại hơn tên vô dụng kia rất nhiều, cũng may, tao đã chuẩn bị trước…”
“Thằng điên!”
Nghe những lời la hét từ nội tâm của hắn ta giống như một kẻ bị thần kinh, Vu Kiệt thốt ra hai chữ.
“Thằng điên?”
Khi nghe thấy hai chữ này, Thanh Long ngược lại không có cảm xúc gì lắm, hắn ta cười khinh bỉ: “Đúng, tao là một thằng điên! Tao là một thằng điên! Tao chính là một thằng điên! Từ lúc Hứa Tình Phong tuyên bố Du Long trở thành đại sư huynh trở đi thì tao đã điên rồi, có điều bây giờ…”
“Hắn tàn phế rồi, còn tao thằng điên này sẽ nhanh chóng trở thành người nắm quyền của Long Môn, cho nên Vu Kiệt, mày đi chết đi!
Ngày mai sẽ chính là tương lai rực rỡ của tao!
Sau khi tiến hành xong một tiếng thét làm “nghi thức” thì Thanh Long lại một lần nữa sử dụng sức lực toàn thân xông về phía Vu Kiệt.
Lần này, hắn ta dùng tay khác giơ điện thoại lên, như đang cố ý để cho Vu Kiệt nhìn thấy màn hình điện thoại, nhìn thấy Nhã Nhã đang sắp rớt xuống vực sâu.
Để Vu Kiệt nhìn thấy cô bé!
Nhìn thấy cô bé đang rơi vào nguy hiểm!
Sau đó…
Khiến hắn không dám ra tay.
Nếu ra tay!
Thì người sẽ không còn nữa!
Mày dám ra tay không?
“Bụp!”
Lại thêm một đấm nữa trực tiếp đánh vào đầu của Vu Kiệt.
Đúng lúc đó, anh ngã bay ra, đây là lần đầu tiên trong đời anh bị đánh bay như thế này.
Trên sàn đấu, Vu Kiệt ngã sõng soài lăn hơn chục vòng, gạch đá trên sàn vỡ vụn giống như một cơn lốc xoáy, cuối cùng, cả người Vu Kiệt dừng lại ở một góc trên võ đài, áo khoác của anh sau khi bị một chưởng kình lực của Thanh Long liền nát vụn.
Làn da màu đồng của anh lộ ra giữa không khí.
Tám múi cơ bắp lúc này ngập tràn máu tươi.
Tất cả mọi người la hét om sòm.
Sau phút giây ngỡ ngàng là tiếng hoan hô đầu tiên của nhóm người hiệp hội võ thuật quốc gia.
Một nhóm các lão tiền bối cũng hùa theo, vỗ tay tán thưởng để lấy lòng Long Môn.
“Đánh hay lắm, đánh hay lắm!”
“Hay…hay! Đánh hay lắm. không hổ là đệ tử thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Long Môn!”
“Lợi hại…”
Tiếng khen tán thưởng bao trùm khắp cả võ đài.
Ngược lại tiếng cười chế giễu cũng hướng về phía Vu Kiệt mà cười nhạo.
Diệp Thanh Dương cười lạnh: “Tao đã nói trước rồi, một thằng nhóc quá mức huênh hoang ngông cuồng như thế, sớm muộn gì cũng phải trả giá cho những hành động của mình!”
Đánh hay lắm!
Không biết là đám người này mắt bị mù hay là cố ý lấy lòng Thanh Long, nghe những tiếng hoan hô này, Vu Kiệt cảm thấy vô cùng nực cười, giống như đang có một đám hề vây quanh hiện trường, xem một người bình thường đang chọc bọn họ vui vẻ.
Vu Kiệt đột nhiên lại phun ra một ngụm máu, anh điều động sức lực của ám kình bảo vệ tim mạch. Cho dù có vậy thì anh cũng không thể tránh khỏi bị thương bên ngoài.
Không được!
Tuyệt đối không được tiếp tục như vậy!
Nhất định phải làm gì đó!
Ông cụ Lưu…
Đại ca Tần…
Mọi người…đã đến chưa?
“Tích tích…”
Chính ngay lúc trong lòng Vu Kiệt đang mặc niệm hy vọng thì điện thoại của anh liền reo lên!
Anh trợn to mắt, vội vàng lấy điện thoại ra, ngay sau đó trên màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn.
“Đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa!”
Chuẩn bị xong cả rồi?
Lẽ nào…
Đây là một tin nhắn.
Một tin nhắn đến vừa đúng lúc, tin nhắn vô cùng quan trọng.
Đến rồi!
Cú đấm kia cũng đến rồi!
“Họ Vu kia, để tao tiễn mày một đoạn cuối cùng”.
Trong tầm mắt anh, Thanh Long vứt điện thoại, hai nắm đấm ngưng tụ sức mạnh ngàn cân lao đi trong không trung giống như con chim bằng lớn giương cánh lao đến.
Lần này!
Hắn ta phải vặn đứt cổ của Vu Kiệt!
“Đi chết đi!”
“Bộp!”
Đấm xuống.
Đấm lên!
Rồi lại hai đấm cùng lúc.
…
Bất thình lình!
Tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người bỗng dừng lại, giống như tín hiệu đột nhiên bị ngắt đoạn vậy.
Nhóm lão tiền bối của hiệp hội võ thuật quốc gia ai nấy đều ngẩn người chết lặng, sắc mặt khó xem đến nỗi không nói nên lời.
Diệp Thanh Dương…lại ngây người!
“Làm sao có thể?”, sắc mặt Thanh Long tái mét, hắn ta cụp mày ngẩn người, vậy mà lại thấy Vu Kiệt…đánh trả rồi!
Cú đấm đẫm máu đó trực tiếp chặn hắn ta lại!
Không có chút lay động nào!
Chuyện…chuyện này làm sao có thể?
Hắn…hắn sao lại dám đánh trả?
Hắn…hắn sao lại còn sức mà đánh trả chứ?
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Đúng ngay lúc Thanh Long đang nghi hoặc cú đấm kia của Vu Kiệt thì thấy ánh mắt lạnh lùng của anh liếc xéo một cái, hiên ngang sát ý.
Anh giơ nắm đấm lên, thân hình như một cái bóng, cùng với khoảnh khắc ngưng đọng hô hấp tự nhiên của đất trời, một chân anh đạp lên không trung, vòng ra phía sau lưng Thanh Long với tốc độ cực nhanh!
“Mày đánh đủ chưa?”
“Bây giờ đến lượt tao rồi!”
…
----------------------------