Năm tên cường giả phong Thánh không nhìn thấy bóng dáng Vu Kiệt, hơn thế nữa, bọn họ cũng không cách nào cảm nhận được hơi thở của anh.
Chỉ trong một khoảnh khắc, sắc mặt cả năm người thay đổi, cảm giác nguy hiểm dữ dội nhanh chóng bao vây bọn họ.
“Việc này…”
“Biến mất ư?”
“Cứ thế biến mất trước mặt chúng ta?”
“Đâu rồi?”
Bọn họ tìm kiếm khắp mọi nơi.
Ngay khi đôi đồng tử chưởng môn Thiên Sơn co rút lại, chuẩn bị quét về phía cây cầu dài để tìm kiếm bóng dáng Vu Kiệt thì một luồng gió lạnh ập đến.
Dưới cơn mưa như trút nước…
Vu Kiệt xuất hiện!
Bước chân của anh giẫm trên mặt đất tạo thành bọt nước, nụ cười trên mặt khiến người ta sởn gai ốc, trong màn mưa, thoáng chốc anh đã đứng trước mặt chưởng môn Thiên Sơn.
Xuất hiện đột ngột!
Tiếp cận nhanh chóng!
Đến rồi…
Chưởng môn Thiên Sơn tái mặt: “Mày…”
Không đợi ông ta nói hết câu, Vu Kiệt duỗi tay ra bóp lấy cổ ông ta.
“Vừa rồi là ông la to nhất đúng không?”
“Khốn kiếp, ông la tiếp đi… la đi!”
Dứt lời, anh đã ra một cước, nhắm thẳng vào xương đùi của chưởng môn Thiên Sơn.
“Rắc rắc!”
Xương đùi của tên cường giả phong Thánh này… gãy lìa!
xNgười đang đứng trên ngọn núi lửa nọ: “Mi có muốn giết chết bọn chúng không?”
Vu Kiệt ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn ngọn núi lửa cháy đến khô kiệt trong biển tâm thức, dáng vẻ tiêu điều hoàn toàn không nhìn thấy một tia sống nhỏ nhoi nào, chẳng khác gì chính mình, thân nhuộm đầy máu lúc này. Nhớ đến mục đích đến đây ngày hôm nay, anh bất giác gật đầu.
“Muốn!”
Người nọ nhếch mép cười: “Vậy thì… Giết!”
…
Giết!
Giết!
Giết!