Chương 54: Cái chết của Vu Sơn
“Lãnh… Lãnh Trầm…”, cảm xúc sợ hãi dâng lên.
Vu Sơn chau mày, anh ta muốn lùi về sau nhưng phát hiện cơ thể mình không cho phép.
Anh ta rất muốn hét lớn nhưng phát hiện cổ họng mình đã không còn đủ sức hét thành tiếng nữa.
“Ôi! Xem ra khí sắc của mày không tồi đâu nhỉ? Vu Sơn! Hai chân gãy rồi có dễ chịu không? Ha ha…”, Lãnh Trầm điên cuồng cười lớn, nói.
Nhưng gã đã sớm dùng tiền mua chộc đám y tá bên ngoài, còn bảo đám bảo vệ ở phòng giám sát tắt hết camera ở gần khu vực này rồi. Gã bước lại, lấy một cái ghế rồi ngồi trước mặt Vu Sơn, sau đó nhấc chân lên đạp mạnh xuống.
“Rắc rắc…”.
“A…”, tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu yếu ớt mà bất lực nhưng khi nghe thì chứa đựng đầy sự đau khổ.
“Mày… Mày…”, Vu Sơn run rẩy giơ một tay khác lên, chỉ vào Lãnh Trầm.
“Mày định hỏi tao là tại sao làm như vậy đúng không?”, Lãnh Trầm cười nói: “Haiz! Để tao nói cho mày nghe vậy. Thật ra tao cũng không còn cách nào khác. Vốn là tao định theo đuổi Vũ Xương từ từ để cô ấy quyết tâm rời bỏ mày đến bên tao, vì vậy mới chuẩn bị thuốc độc mãn tính, độc chết con gái mày từng chút một”.
“Con gái mày chết rồi, Vũ Xương sẽ cảm thấy mày vô dụng, đến lúc đó tao sẽ có cơ hội rồi. Đó chính là kế hoạch của tao. Nhưng thật không ngờ ở giữa lại vướng thằng em mày, ai bảo nó phát hiện ra tao hạ độc ở võ quán? Vì vậy tao chỉ có thể ra tay trước, nếu không thì người chết sẽ là tao”.
“Còn mày, vốn có thể sống theo kiểu vô dụng của mày. Nhưng hiện giờ tao chỉ có thể dùng cái chết của mày để vu khống em trai mày. Tao thật sự không còn cách nào khác. Vu Sơn, tha thứ cho tao nhé…”.
“Mày… Mày…”, Vu Sơn trợn trừng mắt lên.
Hóa ra lần đầu Vu Kiệt đến nhà mình mà Nhã Nhã ngất đi là vì độc dược… Đó là Lãnh Trầm hạ độc.
Gã lại là người theo đuổi Cao Vũ Xương, lúc này Vu Sơn dường như hiểu ra gì đó.
Tên này muốn độc chết con gái mình rồi chia rẽ cả nhà mình để độc chiếm Cao Vũ Xương.
“Mày là đồ khốn… Đồ khốn”, Vu Sơn có vô dụng đến đâu thì anh ta vẫn yêu con gái mình.
Anh ta dùng sức muốn đứng dậy, định đập chiếc cốc vào đầu Lãnh Trầm nhưng hai chân tàn phế khiến anh mất khả năng đứng dậy.
“Mày…”, anh tức đến mức con người đỏ ửng.
“Sao, định đánh tao à?”, Lãnh Trầm nheo mắt, giơ tay lên rồi đập xuống.
“Bốp”, một cái tát tai vang lên giòn tan.
Vu Sơn ngã trên đất, mặt nóng ran đau nhói, bên tai vẫn nghe thấy giọng nói khinh bỉ của Lãnh Trầm: “Một thằng có thân phận thấp hèn thì nên biết rõ thân phận mình”.
“Đừng tưởng rằng mình là thằng ở rể, được vào nhà họ Cao là mày đã leo lên tầng lớp thượng lưu nhé. Cóc ghẻ ăn thịt thiên nga thì mãi vẫn là cóc ghẻ thôi, không mọc cánh được đâu. So với tao á, đúng là một trời một vực”.
“Tao ví như rồng khắp đất trời, còn mày chỉ là con cóc ghẻ ở đáy giếng thôi. Mày chỉ có thể ngước lên nhìn tao, kể cả thằng em mày cũng vậy”.
“Phải rồi”, đột nhiên nhớ đến Vu Kiệt, Lãnh Trầm sầm mặt lại nói: “Thằng em mày năm lần bảy lượt sỉ nhục tao. Trước tiên là ném tao xuống sông, còn hại tao chọc giận vào Vương Ninh, hôm trước còn ném tao xuống biển trước mặt anh em của tao. Thù này, tao nhớ kỹ rồi”.
“Mày là anh nó thì tao sẽ thu chút lợi từ mày”, nói xong Lãnh Trầm đứng lên nắm cổ áo Vu Sơn rồi kéo đến bên cạnh giường bệnh.
Vu Sơn giãy dụa nhưng hai chân anh ta tàn phế, bất luận giãy thế nào thì cũng như cá ra khỏi nước, ngoài cố hít thở thì không làm được gì nữa.
Anh ta dùng sức nắm chặt cánh tay Lãnh Trầm, ngón tay cào cấu để lại vết máu trên da gã.
“Mày… Mày định làm gì…?”
“Tên họ Lãnh kia, nếu mày làm liều thì kể cả tao biến thành ma cũng…”.
“Bốp”, lại một cái tát nữa.
Lãnh Trầm xiết chặt cổ Vu Sơn, cánh tay dùng sức hết cỡ. Cảm giác nghẹt thở dâng lên trong người Vu Sơn.
Anh ta há hốc miệng cố hít thở nhưng trong lúc anh ta cố há miệng thì Lãnh Trầm nhét miệng chai vào miệng anh ta.
“U… U… U”, chất lỏng màu xanh trong chai đó không ngừng đổ xuống bụng Vu Sơn, hai bên khóe miệng cũng không ngừng chảy ra.
Anh ta trợn trừng hai mắt, con ngươi dường như sắp rơi ra ngoài.
“Mày… Thằng họ Lãnh kia…”.
Lãnh Trầm mặt mày dữ tợn, toàn thân điên cuồng quát: “Uống đi, uống đi! Uống hết thì mày cũng chết được rồi, yên tâm đi. Tao sẽ cho em mày xuống đó chơi với mày, sau hôm nay em mày phải chết. Mày không cần lo mày chết đau đớn quá, thuốc này tao tăng lên gấp mấy lần của con gái mày cơ. Yên tâm, uống xong là chết luôn…”, nói xong Lãnh Trầm không ngừng đổ vào.
Vu Sơn không ngừng giãy dụa nhưng càng giãy càng bất lực, cuối cùng…
Chất lỏng trong chai đó dần dần nhìn thấy đáy, động tác giãy dụa của Vu Sơn cũng dần ngừng hẳn.
Hai mắt anh ta dần dần vô thần, toàn thân như không còn sức lực, mềm nhũn nằm trên giường.
Hơi thở… Ngừng.
Hai mắt… Nhắm chặt.
Lúc này Vu Sơn mơ hồ nhìn thấy đứa trẻ mười tuổi cầm gạch dẫn mình đến lớp đánh nhau. Đột nhiên khóe miệng anh khẽ nở nụ cười.
“Em trai… Em trai…”.
“Em trai, chúng nhiều người như vậy, chúng ta có bị đánh chết không?”
“Sợ gì chứ? Một mình em cầm gạch là đập chết chúng rồi. Dám bắt nạt anh của em thì to gan quá, lẽ nào không sợ sự lợi hại của Vu Kiệt này sao?”
“Em trai…”.
“Đừng nói nữa, bắt nạt anh trai của em là không được rồi. Cứ coi như Thiên Vương đến đây mà động vào sợi tóc của anh em là em sẽ lấy mạng hắn”.
“… Anh không thể đi cùng em nữa rồi”.
“Anh mệt rồi, rất muốn ngủ”.
“Anh… Tạm biệt… Em trai”.
Trong bóng tối, hơi thở của sinh mạng cũng tắt dần.
Lãnh Trầm thở dài một hơi: “Haiz! Cuối cùng cũng làm xong”, gã buông tay ra rồi thu chai lại, xoay người rời khỏi phòng bệnh. Đi đến hành lang, gã lấy điện thoại ra.
“Anh Vương! Chỗ tôi giải quyết xong rồi. Anh chắc chắn nhìn thấy hướng Vu Kiệt đi về phía nhà họ Cao sao? Nếu như không phải thì kế sách của tôi không được đâu”.
Ở đầu dây bên kia truyền lại tiếng cười lạnh của Vương Ninh: “Yên tâm đi, không sai được. Hơn nữa, tôi không những tìm được tung tích của thằng Vu Kiệt mà còn tìm được cả Dương Cẩm Tú nữa. Nửa tiếng sau, nó sẽ rơi vào bẫy của tôi. Đến lúc đó cái chết của Vu Sơn sẽ không có chứng cứ. Nhóc con, cậu không gạt tôi, tốt lắm”.
Lãnh Trầm cười nói: “Nghe anh nói kìa, anh Vương, chúng ta là anh em cùng chiến thuyền mà”.
“Được rồi, tôi bắt đầu hành động rồi, cậu yên tâm đi dự tiệc nhà họ Đổng đi, tạo chứng cứ không có mặt ở hiện trường ý. Lúc Vu Kiệt đến bệnh viện, đi vào phòng bệnh của Vu Sơn thì tương lai của nó sẽ chỉ có con đường chết thôi”, nói xong gã cúp điện thoại.
Âm mưu khuấy động đất trời nhưng bọn họ không biết rằng mình sắp phải đón nhận cơn phẫn nộ của Lang Vương số một, hơn nữa còn phải đối mặt với gia tộc đỉnh cao của thủ đô- Nhà họ Lý của Lý Nam.
----------------------------