Chương 242: Hối hận muộn màng
Sau chuyện xảy ra ở khách sạn Holy Sky thì Vương Huệ đã nhận ra rõ sự khác biệt giữa mình và Dương Cẩm Tú.
Chuyện xảy ra ở đại học… Những lời Dương Cẩm Tú nói hồi đó là thật. Cô ấy thật sự có năng lực giúp các bạn cùng lớp vào được doanh nghiệp trong nước.
Cô ấy là cháu dâu tương lai của nhà họ Lý…
Lẽ nào thân phận này còn thấp sao?
Vương Huệ nghĩ như vậy! Càng nghĩ, cô ta càng hận mình ngu xuẩn.
Nếu như ban đầu khi còn học đại học có thể có mối quan hệ tốt với Dương Cẩm Tú…
Nếu như hôm ở bữa tiệc nhà họ Đổng ở Giang Thành, mình không làm những việc khiến cô ấy buồn lòng!
Nếu như hôm ở cửa hàng Kuyue mình không bảo nhân viên đuổi cô ấy ra ngoài.
Có lẽ… Có lẽ mối quan hệ của họ có thể tốt lên rất nhiều.
Có lẽ cô ta có thể giống như Dương Cẩm Tú, đứng ở bên cạnh cậu chủ nhà họ Lý rồi tận hưởng những ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ của các giới ở thủ đô.
Có lẽ… Tương lai của cô ta sẽ tốt hơn bây giờ một trăm, thậm chí là ngàn lần.
Thời gian trôi đi thật nhanh, cùng với ánh mắt chế giễu của lái xe, lúc này xe đã dừng ở đường quốc lộ cách nhà họ Lý một km.
Hắn liếc nhìn Vương Huệ đang thất thần, nói: “Đến rồi đấy! Cô cho tôi xin 50 tệ”.
“Tiền…”, Vương Huệ lục trong túi, đột nhiên biểu cảm căng thẳng, nói: “Tiền… Tiền đâu rồi? Tiền của tôi đâu? Phải rồi, ban nãy rơi trên phố rồi. Xin… Xin lỗi, tôi không có tiền”.
“Cái gì? Không có tiền?”, sắc mặt lái xe biến đổi: “Không có tiền còn ngồi taxi, cô đùa tôi à?”
“Xin… Xin lỗi!”
Lái xe đang định lấy điện thoại ra gọi người đến thì trong lòng Vương Huệ lập tức thấy hoảng loạn. Cô ta nói với lái xe: “Anh đợi tôi một chút, tôi vào trong một lát, tôi đi ra sẽ đưa tiền cho anh”.
“Vào trong?”, lái xe ngây người ra, đang định hỏi thì tiếng mở cửa xe vang lên. Vương Huệ vội nhảy xuống rồi xông vào nhà họ Lý.
Lái xe vội đuổi theo, kinh ngạc gọi: “Này… Muốn chết à?”
Hắn nhìn hướng Vương Huệ chạy mà nuốt nước bọt. Lái xe là người hiểu rõ nhất những nơi lớn nhỏ ở thủ đô, nơi nào có nhiều người có tiền có quyền thế, nơi nào có người không dễ dây vào, hắn rõ hơn ai hết.
Ở đây chính là nơi mà rất nhiều thế lực đều không dám xông vào. Lý do rất đơn giản…
Canh gác ở đây rất nghiêm ngặt.
“Cô gái này không phải tự tìm cái chết sao? Thôi bỏ đi, coi như mày bị thiệt vậy!”, lái xe không dám ở lại lâu, sợ lát nữa sẽ dây vào phiền phức nên liền lái xe đi luôn.
Còn Vương Huệ lúc này cứ chạy mà không có điểm dừng.
Cô ta không biết khu nhà của nhà họ Lý ở đâu. Cô ta chỉ nghe một người trong giới thượng lưu từng nói, trong khu này có một nơi là ông cụ Lý ở.
Cô ta chỉ muốn chạy…
Bởi vì… Cô ta bị Lưu Hải ‘đá’, lúc này đến tiền ngồi taxi cũng không có.
Từ sau khi tốt nghiệp cô ta vẫn luôn dựa vào đàn ông để sống, vì vậy không có công việc chính đáng và ổn định nào.
Đừng nói là tiền tiết kiệm, chỉ e để cô ta sống ở thủ đô một đêm cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Sau khi cô ta chạy được gần mấy trăm mét thì chết lặng trước hai con sư tử đá uy phong lẫm liệt trước mặt.
Đó là một khu nhà vô cùng cổ kính.
Kể cả trước cửa không tu sửa quá đặc biệt nhưng nhìn từ những viên gạch xanh chạm khắc đầy hoa văn cũng có thể nhìn ra lịch sử lâu đời của nơi này.
“Là… Là ở đây sao?”, Vương Huệ lẩm bẩm.
Trong lúc cô ta chuẩn bị đi về trước mấy bước thì đột nhiên có mấy người xông lại.
“Cái này…”, Vương Huệ trợn trừng mắt, vừa định né tránh thì không ngờ một nắm đấm to như bao cát đập lên trán cô ta.
“Phụp”, cô ta ngã sấp trên đất.
Một giây sau, năm chiến sĩ mặc quân phục chiến đấu, thần sắc uy nghiêm giữ chặt tay chân và đầu cô ta.
Cô ta không có thời gian để phản ứng lại. Cô ta vừa xuất hiện đã bị giữ chặt rồi khống chế.
Tiếp đó, bộ đàm truyền lại giọng nói, một chiến sĩ báo cáo.
“Báo cáo, báo cáo! Nguy hiểm đã được gỡ bỏ! Trên người kẻ đột nhập không phát hiện ra bất cứ vũ khí gây nổ nào, hệ số nguy hiểm bằng không”.
“Kẻ đột nhập giới tính nữ, tầm hai mươi ba tuổi, chiều cao 1m73”.
“Xin chỉ thị, đưa kẻ tình nghi ra khỏi phạm vi hoạt động của ông chủ”.
“Đồng ý!”
Trong sân, một chiến sĩ phụ trách an ninh trong khu vực 1km nói vào bộ đàm.
Khi được cho phép, chiến sĩ lập tức lấy còng sắt ra còng tay Vương Huệ.
Đồng thời lúc này, ở trong phòng trà nhỏ, Dương Cẩm Tú đợi gần nửa tiếng cuối cùng cũng cầm được bình trà mới pha xong rồi đi ra.
Lúc cô đi qua cổng, chuẩn bị đi vào cửa lớn thì Vương Huệ nhìn thấy cô.
Vương Huệ run rẩy, mấp máy môi gọi: “Dương Cẩm Tú!”
Là Dương Cẩm Tú!
Vương Huệ như nhìn thấy hy vọng nên liều mình giãy dụa.
“Báo cáo! Kẻ đột nhập bắt đầu phản kháng, xin chỉ thị được đánh gục tại chỗ!”
“Đồng ý!”
Sau khi báo cáo tình hình, một chiến sĩ giơ tay lên. Nhưng không ngờ lúc anh ta định ra tay thì Vương Huệ như phát điên mà xông về phía Dương Cẩm Tú đang đi vào cửa lớn, hét lớn: “Cẩm Tú… Cẩm Tú… Đừng đi! Tôi là Vương Huệ đây, Cẩm Tú…”.
“…”, năm chiến sĩ liếc mắt nhìn nhau, đôi mắt lóe lên sự nghi hoặc, đồng thời nhìn về phía cửa lớn.
Nghe thấy giọng nói của Vương Huệ, Dương Cẩm Tú giật mình, sau đó xoay người lại. Lúc cô nhìn thấy người gọi mình là Vương Huệ thì ánh mắt lập tức không vui.
Cô không nói gì mà chỉ đứng ở đó, trầm ngâm một lúc lâu.
“Cẩm Tú… Cẩm Tú, cô đừng thế! Tôi… Tôi thật sự không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Những chuyện trước kia là lỗi của tôi, tôi không nên chế giễu cô với các bạn cùng lớp và nói cô là kẻ lừa đảo”.
“Tôi không nên bán đứng cô ở bữa tiệc nhà họ Đổng, không nên vu khống và làm khó cô ở cửa hàng Kuyue, còn cậy thế bắt nạt cô và bắt nhân viên đuổi cô ra ngoài”.
“Càng không nên nói những lời đó ở khách sạn Holy Sky… Cẩm Tú… Cô tha thứ cho tôi được không? Tôi sai rồi, thật sự sai rồi… Cậu chủ Lưu đá tôi rồi… Tôi mới đến thủ đô không có chỗ ở… Nếu như cô cũng bỏ mặc tôi thì tôi…”.
“Cẩm Tú! Cô nể tình chúng ta từng là bạn học đại học… Tha thứ cho tôi… Được không?”
“…”, thấy Dương Cẩm Tú đứng bất động tại chỗ ở đó, Vương Huệ xin lỗi mà đầy đáng thương, dường như cô ta mới là người bị hại.
Nhưng tất cả những điều này đối với Dương Cẩm Tú thật là nực cười.
Cô bưng bình trà rồi cất bước đi lại gần Vương Huệ.
Năm chiến sĩ vẫn giữ chặt Vương Huệ, nhìn Dương Cẩm Tú nói: “Cô Dương! Xin đừng đến gần! Để đảm bảo an toàn, xin cô hãy đi vào trong đi ạ!”
“Không sao đâu!”, Dương Cẩm Tú thản nhiên nói.
Năm chiến sĩ ngây người ra, sau đó Dương Cẩm Tú chau mày nhìn Vương Huệ, cười lạnh một tiếng rồi hỏi: “Bây giờ nói những lời này thì có ý nghĩa gì không?”
----------------------------