Không thấy đâu nữa rồi.
Lần theo luồng sát khí không tên tỏa ra xung quanh, Vu Kiệt nhìn thấy một thanh niên, tay hắn ta cầm một tấm thẻ, mở thang máy ra rồi bước vào, sau đó biến mất ngay trước mặt anh.
Người của tập đoàn sao lại tỏa ra loại sát khí này chứ.
Nghi ngờ chồng chất nghi ngờ.
Anh đi đến trước quầy lễ tân.
“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, người lúc nãy là nhân viên ở đây sao?”
Vu Kiệt lịch sự hỏi.
Từ giọng nói của anh có thể nghe thấy được sự lo lắng.
Đây là tập đoàn của anh cả Vu Sơn, bất kỳ loại uy hiếp nào cũng đều có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của Vu Sơn, thân là em trai, anh không thể bỏ qua. Ngoài ra, với kinh nghiệm sau bao nhiêu năm chiến đấu đã khiến khứu giác của Vu Kiệt đạt đến một trình độ cao mới, cho dù có cách xa một trăm mét, anh cũng có thể ngửi được mùi máu tanh.
Người đi vào thang máy lúc nãy, không đơn giản!
Nhưng Vu Kiệt không ngờ, sau khi hỏi xong câu hỏi này lại không hề nhận được bất kỳ câu trả lời nào cả.
“…”, Vu Kiệt.
Trước quầy lễ tân, hai nhân viên đi giày cao gót, trang điểm đậm, mặc vest phẳng phiu, dáng người thon gọn, còn tỏa ra một mùi nước hoa quý phái, hai người nọ tỏ vẻ chán ghét, cúi đầu xem điện thoại, như thể không nghe thấy lời của Vu Kiệt.
Thái độ đó giống như không hề xem Vu Kiệt là người.
Vu Kiệt sốt ruột, anh giơ tay gõ gõ lên mặt bàn trên quầy lễ tân: “Xin chào”.
Anh lại nói tiếp, vẻ mặt đanh lại.
Nhưng hai nhân viên đó vẫn có thái độ như cũ, thậm chí một nhân viên trong đó còn trực tiếp quay đầu đi, không thèm nhìn Vu Kiệt một cái.
“Này, tôi đang nói chuyện với hai người đấy!”, Vu Kiệt không nhịn được nữa, lập tức hét lên.
“Hét gì mà hét, đây là nơi mà anh có thể hét sao? Cũng không nhìn xem đây là đâu, xem mình là cái thá gì chứ!”
Đúng lúc này, một cô gái đang cúi đầu nghịch điện thoại di động bỗng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói, ngừng lại một lát, rồi lại nói tiếp: "Cái gì mà có phải nhân viên ở đây hay không? Tập đoàn Cao Thị chúng tôi tổng cộng có hơn ba ngàn nhân viên, anh còn có thể nhớ hết tất cả mọi người sao?”
“Người ta có thẻ thì có thể đi thang máy, không phải nhân viên của chúng tôi thì là gì, đồ ăn mày hôi hám, nhanh cút khỏi đây đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi anh ra ngoài đấy”.
“Ăn mày?”
Đồng tử Vu Kiệt co rút lại.
Anh cúi người nhìn bộ quần áo trên người mình.
Quả thật, chiếc áo suốt bảy ngày không giặt đã cùng anh đi trong mưa bão, băng qua rừng rậm, giết kẻ địch, lấm lem bùn đất, còn dính cả máu nữa, dù có bị mưa cuốn trôi phần nào, nhưng cũng không thể xóa sạch những vết loang và mùi máu thoang thoảng cùng mùi mồ hôi toát ra khiến người ta buồn nôn.
Không phải ăn mày!
Thì là gì?
Chỉ là hiện tại Vu Kiệt không có nhiều thời gian nghĩ những chuyện này.
Anh siết chặt nắm đấm: “Tôi không phải ăn mày, tôi có việc gấp tìm chủ tịch Vu Sơn, thang máy ở đây vừa thay phải không, cho tôi một tấm thẻ, để tôi lên đó!”
“Đi lên? Anh mơ đi”.
Nhân viên còn lại khoanh tay trước ngực, khinh miệt hừ một tiếng, vẻ mặt xem thường quát: “Người như anh mà còn muốn gặp chủ tịch của chúng tôi?”
“Chủ tịch Vu Sơn của chúng tôi bận trăm công ngàn việc, mỗi phút mỗi giây đều kiếm được tiền triệu trở lên, đâu có thời gian để ý một tên ăn mày hôi hám như anh chứ? Anh đến kể chuyện cười đấy à!”
“Cả cái Giang Thành này có việc gấp đến tìm chủ tịch của chúng tôi nhiều lắm, dựa vào cái gì mà anh muốn có thẻ liền có thẻ, anh có quan hệ gì với chủ tịch?”
“Tôi là em trai của anh ấy”.
Vu Kiệt đáp.
Nhưng câu trả lời này.
Xoẹt một cái, bầu không khí và thời gian lúc này như bị đóng băng.
Hai cô nhân viên trông khá xinh đẹp hơi ngây người, ngơ nhác nhìn Vu Kiệt, sau khi nhìn nhau một cái liền phụt cười ha hả.
Tiếng cười đầy mỉa mai.
Cười như muốn tắt thở.
“Hai người cười cái gì!’
“Cười cái gì mà còn phải hỏi sao, anh đến khoe khoang khoác lác thì tốt xấu gì cũng nên chuẩn bị kỹ càng chút được không? Em trai? Em trai của chủ tịch chúng tôi?”
“Hahahaha…”
“Em trai của chủ tịch chúng tôi là một nhân vật phi thường, là cậu chủ giàu có bậc nhất trong xã hội thượng lưu ở thủ đô, ra đường không đi siêu xe thì cũng có người đẹp đi cùng, chắc chắn sẽ mặc những bộ quần áo hàng hiệu cao cấp”.
“Giống như anh thế này, mà còn muốn đóng giả em trai của chủ tịch chúng tôi? Thôi đi! Mấy ngày nay một đám nhóc tự xưng là con riêng của chủ tịch và tiểu tam đến đây nhiều vô kể, không phải chỉ có mình anh đâu, bỏ đi, nhanh cút đi!”
Nói xong, một nhân viên khác đứng bên còn lạnh lùng hơn, sắc mặt nghiêm túc nói: Này, bất kể anh có phải là ăn mày hay không, có phải người khác hay không, thì bây giờ cũng phải lập tức rời đi”.
“Đừng ở đây làm mất mặt, ảnh hưởng đến hình tượng của tập đoàn chúng tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ ném anh ra ngoài, nghe rõ chưa!”
Rõ ràng là hai người này không hề tin lời của Vu Kiệt.
Ăn mặc như thế này, tự xưng là em trai của chủ tịch, nếu đây là sự thật, bọn họ đều cảm thấy bản thân mình cũng chính là cô chủ thiên kim của tập đoàn nào đó rồi.
Lúc này, cuộc tranh chấp ở quầy lễ tân cũng thu hút không ít sự chú ý.
Tất cả mọi người đều chỉ trỏ bàn tán Vu Kiệt, ánh mắt nhìn vào bộ quần áo trên người Vu Kiệt, miệng thì gọi tên ăn xin, sắc mặt ai nấy cũng thật đặc sắc.
“Ai dà, bây giờ ngày càng có nhiều thanh niên lười biếng, cả ngày không nghĩ làm sao để nâng cao bản thân, làm sao để kiếm tiền, chỉ nghĩ đến việc làm những chuyện đường ngang ngõ tắt, thật là đáng buồn”.
“Đúng vậy, loại người này tồn tại chính là cặn bã của xã hội, sao không chết sớm đi chứ! Có sống cũng chỉ lãng phí lương thực của quốc gia, ô nhiễm không khí của trái đất, còn xưng là em trai của chủ tịch, haha, tôi còn là bố của chủ tịch đây này!”
“Hahaha…”
Tiếng cười xung quanh anh vô cùng suồng sã, không hề xem Vu Kiệt là người, mà xem anh như một trò cười.
Tất cả những giọng nói lập tức truyền vào tai Vu Kiệt.
Nghĩ đến luồng sát khí lúc nãy cùng nỗi bất an trong lòng, Vu Kiệt không thể đợi nữa!
Ánh mắt anh dừng lại ở chỗ túi đựng thẻ trước mặt hai nhân viên kia, có một tấm giống hệt tấm thẻ của thanh niên đi vào thang máy lúc nãy.
Không chút do dự.
Vu Kiệt bỗng tiến về phía trước, nhanh như cắt đưa tay về phía túi thẻ kia.
Giây tiếp theo, hai ngón tay đã kẹp chặt tấm thẻ.
Anh nhanh chóng lao về phía thang máy.
“Gì cơ?”
“Trộm thẻ rồi!”
“Bảo vệ, bảo vệ!”
Hai nhân viên kia đều hoảng sợ, nếu trưởng phòng nhân sự nhìn thấy cảnh tượng này, thì chẳng phải sẽ mắng bọn họ có sai sót chức vụ rồi sa thải bọn sao?
Vậy không phải là đang đập bát cơm của bọn họ sao?
Hai cô nhân viên xinh đẹp không vui rồi, công việc lễ tân của tập đoàn Cao Thị này, chỉ xét về lương thì cũng đã cao hơn gấp mấy lần so với các tập đoàn khác, chưa kể các chế độ đãi ngộ khác nhau, quan trọng là bọn họ không có trình độ học vấn và không đủ năng lực…chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp trời ban.
Kẻ ngu mới muốn đi!
“Bảo vệ, nhanh lên, có người trộm thẻ vào thang máy rồi!”
“Nhanh nhanh nhanh…”
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Các nhân viên an ninh đang tuần tra xung quanh lập tức chạy tới lao về phía Vu Kiệt.
Đúng lúc này, Vu Kiệt đã lấy thẻ không thèm ngó ngàng gì xung quanh, vừa chạy đến thang máy, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Vu Sơn.
Không quan tâm được nhiều chuyện như vậy.
Vốn dĩ không muốn gọi điện thoại làm phiền đến công việc của Vu Sơn, âm thầm đến thăm anh cả một lát, hiện tại…không kịp nữa rồi.
Nhưng vừa nhấn nút gọi đi thì đầu dây bên kia lại vang lên một câu: “Xin chào, số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang tắt máy!”
“Tắt máy?”
“Không hay rồi, xảy ra chuyện rồi!”
Thân là chủ tịch tập đoàn, vậy mà điện thoại lại tắt máy.
Đây hoàn toàn không phải là một sai lầm mà Vu Sơn sẽ mắc phải.
Vu Kiệt hiểu rõ anh cả của mình, thái độ đối với công việc luôn rất nghiêm túc!
Nhất định là…xảy ra chuyện rồi!
Nghĩ đến đó, anh đi đến trước thang máy rồi đưa thẻ đặt lên máy cảm biến.
“Tích tích tích…”
Giây tiếp theo, âm thanh vang lên không phải là tiếng mở thang máy mà là…tiếng chuông báo động?