“Thưa ông Ngô, ông nghỉ ngơi đi nhé, tôi xin phép về trước”.
Vu Kiệt chào tạm biệt xong, liền quay lưng rời đi.
Ngô Tiểu Phàm không cam tâm chút nào, cô hơi mấp máy môi, dáng vẻ muốn nói lại không nên lời.
Đến phút cuối, cô vẫn không nói gì cả.
Bởi vì, hai người vốn thuộc về hai thế giới khác nhau.
Cho dù cô có cố gắng như thế nào, cũng không thể tạo ra quan hệ với Vu Kiệt được.
Nhìn bóng dáng Vu Kiệt đóng cửa lại, tựa hồ trái tim cô cũng khép chặt.
Ngô Lãnh nhìn Ngô Tiểu Vàng thất thần, lòng thầm thở dài.
Sống trên đời ngần ấy năm, làm sao ông lại không nhận ra tình cảm của đứa cháu gái này dành cho Vu Kiệt cơ chứ.
Nhưng đáng tiếc.
Cái gọi là chàng rể quý này, bọn họ hụt mất rồi!
“Vậy thì coi nhau như một người qua đường đi”.
Ngô Lãnh thở dài.
Ngô Tiểu Phàm khẽ cắn đôi môi mọng, không đáp.
Lưu Hổ đứng bên cạnh cũng chỉ ngơ ngác nhìn hai ông cháu.
Đến bây giờ hắn vẫn không biết Vu Kiệt rốt cuộc là ai, cũng chẳng biết rốt cuộc Vu Kiệt đã gặp phải chuyện gì.
Ở bên kia.
Vu Kiệt ngồi trong một chiếc xe lao vun vút, bên cạnh là Dương Cẩm Tú và Mục Tiểu Vũ.
“Bây giờ nếu mà gặp mẹ em, anh họ nhất định phải nói đỡ giúp em vài câu nha, đừng để mẹ mắng em”.
Mục Tiểu Vũ nghiêm túc nhắc nhở.
Vu Kiệt thản nhiên mỉm cười: “Bà ấy thương em như vậy, sao lại mắng em vô cớ được chứ”.
“Chuyện này…”
Mục Tiểu Vũ bĩu môi không nói nữa.
Cô liếc trộm Dương Cẩm Tú, bộ dạng như thể muốn cầu cứu cô nói đỡ cho mình vài câu.
Dương Cẩm Tú đưa tay ra hiệu OK với Mục Tiểu Vũ, không nói thêm lời nào.
Phải biết rằng, vì cô mà Mục Tiểu Vũ mới tiết lộ tin Vu Kiệt mất tích cho cô biết.
Cũng là vì cô muốn đi cứu Vu Kiệt nên mới cùng Mục Tiểu Vũ rời khỏi nhà họ Lý, chạy ra bờ biển cứu người.
Xe bọn họ chạy trên đường, đường xá vắng tanh vắng ngắt.
Bởi vì đường ra sân bay đã bị phong tỏa, cũng chỉ có xe của Vu Kiệt mới được phép chạy.