Yến Thái ngây người một lát, nhưng điều này đã lọt vào tầm mắt của Vu Kiệt.
“Haha, mày cứ nhốt tao vào tù đi”.
Yến Thái nhanh chóng bật cười, vẻ mặt điên cuồng ngang ngược.
“Cho dù nhốt tao vào tù, anh Thượng Quan cũng có thể đưa tao ra ngoài!”
“Muốn tao bán đứng anh Thượng Quan, mày nằm mơ đi!”
“Hahahahaha!”
Tiếng cười của Yến Thái ngày càng lớn, không hề quan tâm đến Yến Long Sơn đang đứng bên cạnh.
Biểu cảm trên mặt Yến Long Sơn vô cùng phức tạp.
Ông ta đã quyết định vì đại nghĩa không quản người thân rồi.
Chuyện này không chỉ vì muốn cho nhà họ Lý một lời giải thích, mà cũng là cho nhà họ Yến một lời giải thích!
Đúng lúc Yến Thái đang điên cuồng cười lớn thì Vu Kiệt cũng bật cười.
“Haha!”
Tiếng cười chế nhạo của Vu Kiệt đã khiến Yến Thái lập tức dừng lại, tức giận nhìn Vu Kiệt.
“Mày cười cái gì?”
“Tao đương nhiên phải cười rồi”.
Vu Kiệt chậm rãi nói: “Mày thật sự tưởng rằng, sau khi tao trở về, Thượng Quan Bắc vẫn còn đường sống sao?”
Khoảnh khắc đó, Yến Thái sững sờ.