Đàn ông trên thế giới này có ba điều đau đớn nhất.
Thứ nhất, sự nghiệp thất bại.
Thứ hai, con trai con gái không hòa thuận.
Thứ ba, vợ phản bội.
Tất nhiên, trong ba điều đó thì Ngô Vĩ đã chiếm mất hai cái rồi, dường như trên đầu ông ta đã có một cái sừng dài thật dài, từ trên nhìn xuống, chỉ thấy một thứ thật dài, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Vợ… Ngoại tình!
Người vợ Hứa Thu của ông ta, người vợ thứ hai của ông ta trong đời, người con gái ông ta đặt trong lòng bàn tay cũng sợ tan đã phản bội ông ta.
Chẳng những thế, ông ta còn chẳng hay biết gì, như một kẻ ngu ngốc tin lời người đàn bà đó sỉ nhục con gái ruột Ngô Tiểu Phàm nhà mình tìm đàn ông về nhà, sáng sớm tinh mơ đã chạy tới trực tiếp tát cho con mình vài cái?
Ông ta có còn là một người bố nữa hay không?
Ông ta có còn là một người đàn ông nữa hay không?
Khi đó, dường như có vô số con ruồi cứ vo ve bên tai ông ta, nhất thời, Ngô Vĩ đứng sững sờ tại chỗ, mãi vẫn không thể phục hồi tinh thần lại từ sự thật này, không phải ông ta không muốn chấp nhận mà là không thể chấp nhận được.
Nói cách khác, kẻ thật sự gây ra chuyện mờ ám trong căn biệt thự này không phải là Ngô Tiểu Phàm mà là Hứa Thu!
Cô ta đã lén lút tìm tên đàn ông khác trong căn biệt thự mà ông ta mua cho Ngô Tiểu Phàm!
Nghĩ tới vài năm trước, Ngô Tiểu Phàm mâu thuẫn với ông ta xong thì không còn trở về căn nhà này nữa, sắc mặt Ngô Vĩ trở nên âm u: “Con đàn bà đê tiện này, chắc cô ta nghĩ rằng Ngô Tiểu Phàm sẽ không trở về căn biệt thự này, chú cũng sẽ không tới nên mới quang minh chính đại làm những chuyện đó”.
“Hứa Thu, cô ta tính toán hay thật đó!”
“Cô ta quả là một con đàn bà rất giỏi!"
“Chú Ngô, chú… Không sao chứ!”, Lưu Hổ không biết phải làm sao, cứ tròn mắt nhìn Ngô Vĩ, hỏi.
“Không sao, cậu về chăm sóc bố tôi trước đi”.
“Dạ được chú Ngô, thế cháu đi trước”.
“Ừ”.
Dứt lời, Lưu Hổ nhanh chóng quay về chăm sóc Ngô Lãnh.
Lòng Ngô Vĩ như bị một cây gai đâm sâu vào, ông ta như phát điên đấm mạnh vào tường.
“Khốn nạn, để xem tôi sẽ giải quyết cô thế nào”.
Lời vừa dứt, ông ta lấy điện thoại di động ra điên cuồng gọi cho Hứa Thu, vì người đàn bà đó, ông ta đã trở mặt với con gái ruột của mình, vì người đàn bà đó, ông ta đã không quay về gặp bố mình trong suốt nhiều năm, vì người đàn bà như thế, ông ta đã phải chịu nỗi nhục nhã lớn nhất đời.
Nỗi nhục này mà không báo thì còn xứng làm đàn ông nữa ư?
Thế nhưng!
Thế nhưng dù ông ta gọi cho Hứa Thu bao nhiêu cuộc điện thoại thì cũng giống hệt trước đó, không thể gọi được.
Dù sao…
Ông ta không hay biết rằng Hứa Thu mà ông ta muốn tự tay dạy dỗ cho ra trò đang tận mắt chứng kiến cảnh tượng chẳng khác gì chiến trường tu la.
Không phải cô ta không muốn nghe máy mà là tiếng kêu la thảm thiết liên tục vang lên xung quanh, cứ vang mãi không dứt, nó đã bị tiếng ồn lấn át khiến cô ta hoàn toàn không thể nghe thấy.
Nhưng thanh niên trong quán bar lần lượt lao tới cũng không có một ngoại lệ nào, tất cả đều bay ra ngoài.
Gây sắt trong tay trực tiếp vỡ nát hoặc tạo thành một độ cong hết sức khó tả.
Những tên lưu manh nằm trên mặt đất ngày càng nhiều, ngày càng nhiều.
Ánh đèn quán bar soi sáng những gương mặt đau khổ đó.
Có người che bụng, sắc mặt trắng bệch.
Có người ôm đầu gối, quần bị máu tươi nhuộm đỏ.
Cũng có những người hoảng sợ đứng đơ ra đó, trợn tròn mắt, cả người run run, cẳn bản không dám tiến lên đối mặt với người đàn ông đó.
Người đàn ông bị bọn họ gài bẫy để bắt về có tên là Vu Kiệt.
“Chuyện này… Sao lại xảy ra chuyện này được? Tên đó … Tên đó rốt cuộc là ai? Tại sao nhiều người như thế lại không thể đánh lại một mình tên đó? Tại sao… Tại sao?"
"Tên đó là ma quỷ ư?"
“Đây không phải là nội dung chỉ có thể xuất hiện trong phim ư? Làm sao tên đó lại có thể đáng sợ đến thế?”
Hứa Thu đứng yên đó, miệng không ngừng nỉ non, dự hoảng sợ trong mắt đã hoàn toàn bán đứng cảm xúc của cô ta, sự khinh thường ban đầu đã biến thành khiếp sợ rồi là sợ hãi.
Trong đám đông, Vu Kiệt không ngừng di chuyển và vung hai nắm đấm của mình như một chiến thần, tất cả mọi chiêu đều đánh vào chỗ hiểm, tuy không phải là sát chiêu trí mạng nhưng mỗi một cú đều có thể khiến đám người đó mất đi khả năng phản kháng.
Tốc độ của anh rất nhanh, dù không dùng đến khí kình nhưng bản thân anh cũng là một người đứng đầu so với những người bình thường khác, dùng một câu để nói: Dù những người đó có thể thấy được động tác đánh của anh cũng không thể ngăn cản được đòn tất công đó.
Bởi vì…
Một đám du côn chỉ biết bắt nạt những kẻ yếu hơn cùng với một chiến sĩ đầy rẫy kinh nghiệm trên chiến trường, dùng chiến đấu và máu tươi để tôi luyện ra bản lĩnh, làm sao so sánh được?
Hoàn toàn không thể đặt lên bàn cân.
Động tác của Vu Kiệt vô cùng thành thạo và nhanh nhẹn, dù là góc tấn công hay từng bước di chuyển của anh cũng đều nhanh như cơn gió, cực kỳ quỷ dị, mỗi một động tác tay đều có thể đánh bại một kẻ địch.
Hơn nữa điều khiến Hứa Thu ngạc nhiên hơn cả là liên tục chiến đấu chẳng những không khiến anh mệt mỏi mà càng đánh lại càng hăng, tốc độ của anh dần tăng lên, nhanh đến mức số người ngã xuống đứng dậy không kịp với tốc độ anh đánh người.