Hai tên đó bị ánh mắt đầy uy nghiêm của Vu Kiệt dọa sợ đến mức co rúm người lại không dám bước tới trước.
"Giết hắn đi, mau giết hắn đi!"
Yamaguchi Harayo hét lên, hắn ta cũng đang rất hoảng sợ.
Hai tên đó liếc mắt nhìn nhau, thanh Katana trong tay bọn họ không ngừng run lên.
"A!!"
Bọn họ hét lớn một tiếng, xông về phía Vu Kiệt mà chém.
Ánh mắt Vu Kiệt lạnh lùng, lưỡi kiếm sắc nhọn.
Thanh kiếm của hai võ sĩ này ngay lập tức bị chặt thành hai mảnh.
"Độp độp!"
Hai âm thanh chói tai vang lên.
Vu Kiệt trực tiếp đá văng hai tên võ sĩ đó ra sau.
Cú va chạm cực lớn khiến hai tên đó bay ngược về phía Yamaguchi Harayo.
Cuối cùng ngã xuống hai bên Yamaguchi Harayo, nôn ra máu, nằm im bất động.
Sau khi giải quyết tất cả các võ sĩ bao vây xung quanh chỗ này, Vu Kiệt mới nhìn về phía Yamaguchi Harayo.
Ánh mắt đó cực kỳ lạnh lùng, như thể đến từ địa ngục Cửu U.
Yamaguchi Harayo cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, thậm chí là xuất hiện một loại cảm giác đau đớn.
Hắn ta khó khăn nuốt xuống môt ngụm nước bọt, muốn bỏ chạy.
Nhưng ngay khi hắn ta vừa mới nhấc chân lên.
"Xoẹt!"
Một âm thanh xé nát không khí vang lên bên tai Yamaguchi Harayo.
Hắn ta nghe rõ mồn một âm thanh đó từ sau tai mình truyền đến, giống như cơn đau xuyên thủng màng nhĩ.
Đầu Yamaguchi Harayo cứng đờ, hắn ta chậm rãi quay đầu lại.
Một thanh kiếm Katana sáng chói ở ngay trước mặt.
Thậm chí.
Hắn ta có thể thấy rõ ánh mắt run rẩy trên lưỡi kiếm này.
Đây là do Vu Kiệt ném đến!
Anh thu tay lại, chậm rãi đi tới.
"Bây giờ, đến lượt mày rồi".
Vu Kiệt lạnh nhạt nói.
Yamaguchi Harayo hoảng loạn, sau đó lập tức nhận ra điều gì đó.
Hắn ta vươn tay túm lấy Tần Hiểu Lam đang nằm trên mặt đất, hét lên: "Nếu mày dám bước qua đây, tao sẽ bóp chết cô ta!"