Mục lục
Đệ nhất Lang Vương – Vu Kiệt (Truyện full tác giả: Thái Tú)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tên đó thật sự chỉ là một tên tình nhân đến từ vùng thôn quê như lời Hứa Thu nói ư?  

 

Một tên đến từ nông thôn lại có thể xuất hiện từ miệng ông lão bí ẩn với quyền thế ngập trời thế này ư?  

 

Hay, Vu Kiệt đó là một người hoàn toàn khác?  

 

Hứa Long còn chưa kịp phản ứng thì bốn ông lão khác nghe thấy giọng của chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái thì đều nhíu mày.  

 

Vu Kiệt nhận được cuộc điện thoại này cũng nói lên hai điều.  

 

Thứ nhất, tin tức mà phái Nga Mi cung cấp không phải là giả, Vu Kiệt thật sự đã từ Luân Thành đến Lạc Thành, tuy không rõ anh đã đến bằng cách nào, nhưng giọng điệu và cách nói năng của anh họ sẽ không nhầm.  

 

Thứ hai, những đệ tử được năm phái cử đến núi Trường Mao để tìm kiếm tung tích Vu Kiệt cũng đã xảy ra chuyện.  

 

Nhận ra hai điều đó, sắc mặt của cả năm chưởng môn đều trở nên khó coi.  

 

Năm phái đều là những môn phái tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ truyền thừa.  

 

Thái Cực Kiếm.  

 

Thiên Sơn Kiếm.  

 

Bắc Chân Môn  

 

Dược Vương Cốc.  

 

Cùng với Bắc Hải Tông.  

 

Trong đó, hai kiếm phá lớn nhất chính là danh môn tiếng tăm lừng lẫy trong võ giới Hoa Hạ, tổ tiên đều xuất hiện Phong Vương Giả vượt qua lôi kiếp, còn ba tông còn lại thì có tuyệt thế truyền thừa, chẳng một phái nào không phải là truyền thừa mạnh nhất.  

 

Thế mà bây giờ, đệ tự của năm môn phái lớn, tổng cộng hai mươi người lại chết trong tay Vu Kiệt.  

 

Đệ tử thân truyền của Võ Thánh Diệp Lâm!  

 

Nghĩ tới nỗi nhục nhã mà Diệp Lâm đã cho họ vào nhiều năm trước, cùng với bộ dạng chạy bán sống bán chết của họ trên chùa Hàn Sơn, cộng với mối thù hiện tại, ba ngọn lửa giận cùng gộp vào làm một, dù có chạm đến cảnh giới Phong Thánh thì năm người họ cũng không thể kiềm chế được ngọn lửa giận trong lòng.  

 

“Đúng là, đáng chết!”  

 

“Thật ngông cuồng, quá ngông cuồng!”  

 

“Đúng vậy, nếu bổn tọa không tự tay giết chết hắn thì cũng uổng là Thánh Giả!”  

 

“Phải nói là nếu như không giết tên đó thì sau này ắt sẽ thành họa”.  

 

“…”  

 

Không biết qua bao lâu, những người khác ngồi bên cạnh chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái đều lên tiếng nói to.  

 

Thấy bọn họ khắc khẩu với nhau, Mộ Doãn Thiện bỗng cảm thấy những điều kiện mình đưa ra vẫn còn hơi ít, tên Vu Kiệt này còn có trọng lượng hơn bà ta nghĩ.  

 

Bà ta cười cười: “Năm vị chưởng môn đừng tức giận, nếu đã xác định được Vu Kiệt đó ở Lạc Thành thì có thế nào tên đó cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta được, tôi đã cử một lượng cao thủ lớn đến canh giữ ở những cửa khẩu quan trọng của Lạc Thành rồi”.  

 

“Trước mắt, tên đó chỉ là một con cá trong nồi chờ năm người tới bắt mà thôi, trước đó, chi bằng chúng ta cứ nói về chuyện hợp tác đã nhé?”  

 

Là chưởng môn vừa nhậm chức của phái Nga Mi, bàn về tu vi thì bà ta hoàn toàn không có tư cách, chỉ có năm Phong Thánh Giả đủ tư cách ngồi cùng bàn nói chuyện với nhau, nhưng nhắc đến thế lực sau lưng thì bà ta lại có cái tư cách đó!  



Xuất thân từ nhà họ Mộ là gia tộc truyền thừa hàng đầu, Mộ Doãn Thiện được đưa lên nhậm chức chưởng môn phái Nga Mi, ngoài việc trong phái chẳng có một người nào khác thích hợp hơn thì có một phần hỗ trợ của nhà họ Mộ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK