Chương 574: Lại là vị thần đó
“Ầm!”
Một tiếng động nhỏ.
Sau khi vang lên bên tai, bóng đêm vô tận chất chồng lên nhau tạo thành một không gian khác như thể rơi vào trong mộng cảnh.
Dường như trong một góc nào đó không thể nhìn thấy, một người khổng lồ giơ cây búa trong tay dùng sức đập vào một vật cứng, đập một cái, phát ra âm thanh, dừng lại chốc lát đợi âm thanh tan biến sau đó lặp lại động tác tương tự.
Tuân theo quy luật, âm thanh đứt quãng nhưng không hề tiêu tan.
Tiếng này chưa dứt thì tiếng khác đã vang lên.
Chẳng khác nào những ngọn sóng cuồn cuộn kéo đến từ biển khơi đánh vào đá ngầm.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
“Hô...”
Vu Kiệt mở to mắt, không còn nghi ngờ, tiếng kêu vang dội này đã khiến anh tỉnh lại từ trong giấc mộng, anh hít thở nặng nề, không gian xung quanh là một mảng tối đen như mực, không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Bên tai ngoại trừ âm thanh vang vọng không ngừng truyền tới thì không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Một tiếng.
Một tiếng.
Lại một tiếng.
“Đây là đâu?”, Vu Kiệt xoa đầu, nhớ lại việc xảy ra trước khi hôn mê, anh chuyển toàn bộ sức mạnh trong cơ thể vào kim châm sau đó tiến hành điều trị dựa theo cách thức của một người phong vương thời cổ đại để lại, còn chưa tới thời điểm quan trọng nhất thì vết thương trước đầu đột nhiên nứt ra...
Sau đó!
Sau đó Vu Kiệt cảm thấy ý thức của mình như bị vô số thiên thạch va chạm vào, rất nặng, hệt như bị một ngọn Thái Sơn đè lên đầu, tiếp đó anh hôn mê rồi ngã trên đất!
Cho nên...
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Vu Kiệt không có thời gian quan tâm đáp án của câu hỏi này là gì, anh không thể lãng phí thời gian thêm nữa!
Anh còn có một việc vô cùng quan trọng phải làm!
Anh phải cứu sư phụ Mặc Bạch của mình.
“Tỉnh lại, nhanh tỉnh lại”, Vu Kiệt nhắm chặt mắt, điên cuồng điều động nội lực trong cơ thể.
Anh phải tỉnh lại.
Nhất định phải tỉnh lại.
Nhưng vào lúc này, trong bóng đêm trước mắt, một ánh trăng đột nhiên chiếu xuống từ trên không trung.
Đến rất đột ngột, mỗi một tia sáng đều hóa thành lưỡi dao cứa vào không trung xé rách bóng đêm, từ đầu, đến cuối.
Vu Kiệt lại mở mắt ra nhưng không hề tỉnh lại như trong tưởng tượng. Anh phát hiện cơ thể mình bây giờ giống hệt một người bình thường, bình thường không thể bình thường hơn, không có một chút khí tức, không có một chút nội lực, anh muốn khiến bản thân tỉnh táo lại nhưng không thể làm được gì.
Bị nhốt trong tiềm thức của bản thân!
Đúng vậy.
Cơ thể anh hiện tại quả thật đang ở trong tìm thức của chính mình.
Mà ngay thời điểm mở mắt, anh lại nhìn thấy một hình ảnh khác.
Bóng tối tan dần, ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất dưới chân, lúc này anh đã đi sâu vào một khu rừng ở vùng nông thôn ngoại ô.
Khung cảnh này rất quen thuộc...
Cũng rất xa lạ!
Đột nhiên...
Sắc mặt Vu Kiệt thay đổi, ngón tay anh run rẩy: “Đây là...”
Đây là hình ảnh khi anh còn là một đứa trẻ sơ sinh bị quản gia nhà họ Lý làm thất lạc ở thôn nhà họ Vu sau núi.
Đêm đen như vậy, ánh trăng như vậy, khu rừng như vậy, cảnh tượng đã từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của anh, dường như chưa từng có bất kì sai biệt nào.
Nhưng...
Nhưng trong khung cảnh này lại có thêm một hồ nước.
Mặt nước trong hồ sủi bọt, gió thu thổi qua mặt hồ bắn lên vài tia nước.
Cạnh hồ có một tảng đá, một ông lão đang ngồi bên trên.
Ông lão mặc một chiếc áo trắng, tay cầm cần câu, bóng lưng thẳng như cây tùng đó có vẻ không phải là Diệp Lâm sư phụ, vậy thì chỉ có một người!
Người cứu anh!
“Ầm!”
Lại một tiếng vang lớn.
Mặt hồ cách xa 10m trước mặt Vu Kiệt khẽ dao động, lại có thêm rất nhiều gợn sóng.
Vu Kiệt nhấc chân tiến về phía trước, anh dừng lại bên cạnh tảng đá, không có ý định quay đầu để xem dáng vẻ của ông lão như thế nào, bởi vì trong lòng anh đã tạm thời có đáp án rồi.
Anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thấp giọng nói: “Khung cảnh hiện tại tôi đã mơ thấy vô số lần, mỗi lần bố mẹ Vu nói với tôi hôm đó có một cao nhân đã cứu mạng tôi, tôi lại mong một ngày nào đó ông sẽ xuất hiện trong giấc mơ của tôi để tôi có thể cảm ơn ông”.
“Nhưng ông luôn không đến”.
Ông lão tay cầm cần câu, hơi thở nhẹ tênh như hòa vào không khí xung quanh khiến người khác có chút bất an, nhưng đối mặt với câu nói kia của Vu Kiệt, ông lão lại bật cười, ông ta giơ tay lên vẫy nhẹ.
Người khổng lồ trong góc kia dừng lại động tác đập búa.
Ông lão cúi đầu, giọng nói hơi khàn: “Bây giờ tôi đã tới”.
Vu Kiệt: “Nhưng tôi không biết nên làm gì, tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, thực ra ông đã cứu tôi hai lần, đúng không? Một lần là lúc sơ sinh, lần khác chính là lúc ở Ninh Thành một tháng trước”.
Ông lão gật đầu: “Cậu đoán không sai”.
Vu Kiệt: “Vậy...rốt cuộc ông là ai...tại sao ông lại muốn cứu tôi?”
Ông lão suy nghĩ một hồi: “Giống với câu hỏi cậu hỏi sư phụ Mặc Bạch của cậu vậy, đôi lúc làm ra một việc, thực sự không cần bất cứ lý do nào, nhưng nếu cậu kiên quyết hỏi tôi, vậy tôi chỉ có thể nói, lão già này đã nhìn trúng cậu rồi”.
“Tôi muốn nghe lời thật lòng của ông”.
Ông lão ngẩn người.
“Thật sao?”
“Ừm”.
Ông lão: “Có lẽ...”, lời nói dừng lại ngay lúc này, hơi khó mở miệng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại không nói thì lại có chút quá đáng, cho nên vẫn nói:
“Có lẽ là vì cô đơn!”
Ông lão ngậm ngùi: “Nhiều lúc tôi cũng không thể nhớ nổi bản thân đã sống bao nhiêu năm, người bên cạnh từng người từng người một rời đi, không có ai trò chuyện cũng không tìm thấy ai có thể khiến tôi động tay động chân, cho đến khi nhìn thấy cậu bị vứt ở giữa núi, tôi bỗng nhiên muốn bảo vệ cậu”.
“Tôi bỗng nhiên muốn bồi dưỡng một người mạnh mẽ giống tôi, giống như cách cậu muốn bảo vệ người nhà cậu vậy. Cho nên tôi kéo cậu vào trong tiềm thức của cậu, nhóc con, lúc nãy nếu như cậu hôn mê chậm một bước thì mạng của cậu đã toi rồi!”
Vu Kiệt nắm chặt nắm đấm, cúi đầu, phẫn nộ nói: “Nhưng nếu tôi không tỉnh lại, Mặc Bạch sư phụ...sẽ không xong mất...”
Ông lão: “Vì một kẻ khác mà hy sinh tính mạng của mình, có đáng không?”
Vu Kiệt: “Muốn tôi tận mắt chứng kiến Mặc Bạch sư phụ rời khỏi thế giới này, tôi không làm được”.
Ông lão: “Thế nên, rõ ràng cậu biết sẽ chết mà vẫn muốn làm?”
Vu Kiệt: “Phải!”
Ông lão: “Tôi cực khổ cứu cậu, giữ lại hai mạng của cậu không phải bảo cậu hễ chút liền bán mạng, tình hình bây giờ của sư phụ cậu, với cảnh giới hiện tại của cậu căn bản không đủ sức làm phép lên 10 cây kim châm đó một lần, lấy mạng cậu cũng không thể cứu sư phụ cậu trở về”.
Vu Kiệt: “Vậy tôi cần phải đạt tới cảnh giới nào?”
Ông lão dừng lại, nghiêng đầu nhìn, khuôn mặt đầy thăng trầm và nếp nhăn nhưng hai mắt lại vô cùng sắc bén: “Phong vương!”
Vu Kiệt: “...”
Ánh mắt ông lão lại nhìn về phía mặt hồ: “Dựa vào thực lực của cậu, cứu sư phụ cậu quả thực là một ý nghĩ viển vông, có điều...tôi có thể ra tay!”
Vu Kiệt: “Ra tay thế nào?”
Ông lão: “Tôi không thể nói với cậu!”
Vu Kiệt: “Vậy ông ra tay đi”.
Ông lão: “Cậu phải đáp ứng một điều kiện của tôi!”
Vu Kiệt: “Điều kiện gì?”
Người khổng lồ trong góc kia dừng lại động tác đập búa.
Ông lão cúi đầu, giọng nói hơi khàn: “Bây giờ tôi đã tới”.
Vu Kiệt: “Nhưng tôi không biết nên làm gì, tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, thực ra ông đã cứu tôi hai lần, đúng không? Một lần là lúc sơ sinh, lần khác chính là lúc ở Ninh Thành một tháng trước”.
Ông lão gật đầu: “Cậu đoán không sai”.
Vu Kiệt: “Vậy...rốt cuộc ông là ai...tại sao ông lại muốn cứu tôi?”
Ông lão suy nghĩ một hồi: “Giống với câu hỏi cậu hỏi sư phụ Mặc Bạch của cậu vậy, đôi lúc làm ra một việc, thực sự không cần bất cứ lý do nào, nhưng nếu cậu kiên quyết hỏi tôi, vậy tôi chỉ có thể nói, lão già này đã nhìn trúng cậu rồi”.
“Tôi muốn nghe lời thật lòng của ông”.
Ông lão ngẩn người.
“Thật sao?”
“Ừm”.
Ông lão: “Có lẽ...”, lời nói dừng lại ngay lúc này, hơi khó mở miệng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại không nói thì lại có chút quá đáng, cho nên vẫn nói:
“Có lẽ là vì cô đơn!”
Ông lão ngậm ngùi: “Nhiều lúc tôi cũng không thể nhớ nổi bản thân đã sống bao nhiêu năm, người bên cạnh từng người từng người một rời đi, không có ai trò chuyện cũng không tìm thấy ai có thể khiến tôi động tay động chân, cho đến khi nhìn thấy cậu bị vứt ở giữa núi, tôi bỗng nhiên muốn bảo vệ cậu”.
“Tôi bỗng nhiên muốn bồi dưỡng một người mạnh mẽ giống tôi, giống như cách cậu muốn bảo vệ người nhà cậu vậy. Cho nên tôi kéo cậu vào trong tiềm thức của cậu, nhóc con, lúc nãy nếu như cậu hôn mê chậm một bước thì mạng của cậu đã toi rồi!”
Vu Kiệt nắm chặt nắm đấm, cúi đầu, phẫn nộ nói: “Nhưng nếu tôi không tỉnh lại, Mặc Bạch sư phụ...sẽ không xong mất...”
Ông lão: “Vì một kẻ khác mà hy sinh tính mạng của mình, có đáng không?”
Vu Kiệt: “Muốn tôi tận mắt chứng kiến Mặc Bạch sư phụ rời khỏi thế giới này, tôi không làm được”.
Ông lão: “Thế nên, rõ ràng cậu biết sẽ chết mà vẫn muốn làm?”
Vu Kiệt: “Phải!”
Ông lão: “Tôi cực khổ cứu cậu, giữ lại hai mạng của cậu không phải bảo cậu hễ chút liền bán mạng, tình hình bây giờ của sư phụ cậu, với cảnh giới hiện tại của cậu căn bản không đủ sức làm phép lên 10 cây kim châm đó một lần, lấy mạng cậu cũng không thể cứu sư phụ cậu trở về”.
Vu Kiệt: “Vậy tôi cần phải đạt tới cảnh giới nào?”
Ông lão dừng lại, nghiêng đầu nhìn, khuôn mặt đầy thăng trầm và nếp nhăn nhưng hai mắt lại vô cùng sắc bén: “Phong vương!”
Vu Kiệt: “...”
Ánh mắt ông lão lại nhìn về phía mặt hồ: “Dựa vào thực lực của cậu, cứu sư phụ cậu quả thực là một ý nghĩ viển vông, có điều...tôi có thể ra tay!”
Vu Kiệt: “Ra tay thế nào?”
Ông lão: “Tôi không thể nói với cậu!”
Vu Kiệt: “Vậy ông ra tay đi”.
Ông lão: “Cậu phải đáp ứng một điều kiện của tôi!”
Vu Kiệt: “Điều kiện gì?”
Ông lão thu cần câu lại, xoay người đi về phía khu rừng.
Trong không trung truyền đến một âm thanh.
“Dùng thuật pháp Mặc Bạch truyền thụ cho cậu, tiêu diệt...chùa Hàn Sơn!”
“Trước khi cậu hoàn thành điều kiện này, sư phụ cậu... không chết được đâu!”
...
----------------------------