Tất cả thực khách có mặt tại đây đều bị bản lĩnh của Vu Kiệt dọa sợ.
“Hóa ra vừa nãy tên võ sĩ kia không phải tự té, mà là bị đá xuống!”
“Người ra tay cũng thật ngoan độc, một mình quần ẩu với gần ba mươi người, đó là khái niệm gì chứ?”
“Vấn đề nằm ở chỗ đó là người của tổ chức Yamaguchi, sao hắn ta dám đánh vậy?”
“Là người của tổ chức Yamaguchi nên mới bất ngờ, một đám người vậy mà không đánh lại một người! Cái quỷ gì thế này!”
“Đúng là kẻ hung ác, rốt cuộc hắn từ đâu chui ra vậy?’
Âm thanh kinh ngạc liên tục vang lên, ánh mắt mọi người đăm đăm nhìn lên lầu hai, sợ lại có thứ gì đó rơi xuống.
Dù sao thì đánh nhau với người của tổ chức Yamaguchi vốn không phải chuyện thường.
Ở đây có rất nhiều người từng bị tổ chức Yamaguchi làm hại, nên đã sớm hận bọn họ thấu xương.
Hiện tại có người đánh bọn họ, đương nhiên những người này cảm thấy rất vui vẻ.
“Đừng nói mấy người của tổ chức Yamaguchi bị quật ngã đều bị gãy tay gãy chân gì nha, sao cứ kêu la không ngừng vậy?”
“Nhìn dáng vẻ bọn họ là biết gãy thật rồi, chẳng phải xương cốt đều lòi ra hết đó sao?”
“Chậc, đám người này đúng là ác giả ác báo!”
Mọi người cảm thấy vô cùng hả dạ, nếu không phải sợ người của tổ chức Yamaguchi ghi thù, bọn họ đã vỗ tay khen hay rồi.
Không chỉ như thế, có rất nhiều người tìm đủ mọi cách, thậm chí là nhảy lên ghế để có thể chứng kiến rõ hơn, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Vu Kiệt liên tục đánh đấm, chưa một chiêu thức nào đánh ra mà thất bại.
Bên kia, trong căn phòng cuối cùng, Yamaguchi Harayo nắm lấy tóc Tần Hiểu Lam, nhảy thẳng lên bàn.
“Rầm!”
Cú nhảy kia khiến cái bàn chấn động, gây ra tiếng vang còn lớn hơn so với lúc trước đám võ sĩ dùng đao chém.
Yamaguchi Harayo kéo cô ta lại gần mình, mặt kề sát mặt đối phương, vẻ mặt tràn đầy lạnh lùng và khinh miệt.
“Sao hả? Đủ mạnh không? Hợp với sở thích của cô em
Sắc mặt hắn ta vô cùng dữ tợn, thở hắt vào mặt Tần Hiểu Lam.
“Phi!’
Tần Hiểu Lam nhổ một ngụm nước bọt vào mặt hắn, nước bọt hòa lẫn với máu bắn tung tóe.
Tuy nhiên, Yamaguchi Harayo lại cười đắc ý, còn thè lưỡi liếm mép.
Mùi máu tươi càng khiến hắn ta thêm hưng phấn.
“Ầm! Ầm!”
Yamaguchi Harayo lại đập đầu Tần Hiểu Lam xuống bàn thêm hai lần nữa, vẻ mặt tràn đầy phấn khích.
“Đừng, đừng mà!”
Dương Cẩm Tú thét lên, cô muốn cứu Tần Hiểu Lam, thế nhưng lại bị hai tên giữ chặt.
“Đừng? Đừng dừng lại à?”
Yamaguchi Harayo càng cười khoái trá hơn, hắn ta nắm lấy tóc Tần Hiểu Lam, ngẩng đầu hỏi Dương Cẩm Tú.